28 tuổi, vẫn chờ đợi một lời yêu

9:57 PM |
Tôi chờ đợi lời yêu của anh suốt 2 năm nay... nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. 

Tôi là cô giáo tiểu học, còn anh là chiến sĩ công an. Một lần, theo lời giới thiệu của nhỏ bạn cùng trường, tôi và anh đã gặp gỡ nhau ở một quán cà phê. Thời gian đó, tôi đang yêu một chàng trai khác nên khi gặp anh, tôi cũng không có ý định yêu đương hay hẹn hò, chỉ muốn nói chuyện vui vẻ để giết đi khoảng thời gian rảnh rỗi của mình.

Anh biết điều đó nên thỉnh thoảng chỉ gọi điện cho tôi nói chuyện. Chẳng hiểu sao mỗi lần nói chuyện với anh, tôi lại có cảm giác thân quen và rất gần gũi. Cứ thế, thời lượng những cuộc điện thoại ngày một dài hơn, có lúc kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, sau những cuộc điện thoại đó, tôi vẫn không lưu tâm điều gì, chỉ xem đó là cuộc trò chuyện xã giao của những người bạn.

Thời gian sau, khi biết tôi và người ấy chia tay nhau, anh mới thường xuyên liên lạc cho tôi. Cũng thời gian này, tôi bắt đầu có cảm tình với anh nên thường xuyên chuyện trò, chia sẻ cùng anh những câu chuyện trong cuộc sống của mình.

Tôi muốn nghe một lời yêu thương từ trái tim anh (Ảnh minh họa)

Không như các chàng trai vồ vập, thích nói lời trăng hoa dành cho cô gái họ theo đuổi, anh lại tỏ ra nhẹ nhàng, điềm đạm và rất chân thành. Suốt nửa năm nay, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi điện thoại hỏi han tôi đủ thứ... nhưng thật là lạ là anh chưa một lần nói nhớ hay yêu thương tôi.

Tôi biết mình đã yêu anh thật nhiều. Mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên tôi nhớ đến là anh. Trước khi chìm vào giấc ngủ cũng chỉ có hình ảnh anh hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi biết anh cũng vậy, cũng luôn dành tình cảm chân thành cho tôi... nhưng tại sao anh lại cứ mãi im lặng như vậy?

Tôi chờ đợi anh gần hai năm nay, mong mỏi một lời yêu thương chân tình được thốt ra từ trái tim anh... nhưng chẳng hiểu sao anh cứ mãi lặng lẽ đi bên tôi như vậy mà không cho tôi biết được tình cảm của mình.

Năm nay tôi đã 28 tuổi, cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa. Tôi muốn được nghe lời yêu thương từ anh, muốn sớm xây dựng gia đình để bố mẹ đỡ giục... nhưng chẳng hiểu sao, anh vẫn không nói ra tình cảm của mình?

Tôi vẫn chờ đợi anh, chờ đợi lời nói chân thành từ trái tim anh. Tôi rất muốn biết anh có yêu tôi thật lòng hay không... nhưng phải làm cách nào để tôi biết được điều đó?
Read more…

Vừa chia tay mới hay mình có bầu

9:49 PM |
 Khi đã quyết định sẽ rời xa anh thì cũng là lúc em nhận ra mình đã có bầu. 

Năm nay em 21 tuổi, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Em là người rất mạnh mẽ và có tính chịu đựng rất cao. Em gặp anh cách đây 2 năm, khi đó em bị bệnh còn anh là bác sĩ.
Em đã xác định trong khoảng thời gian đại học sẽ không yêu ai mà chờ sau khi ra trường đi làm rồi mới tính đến chuyện đó thế nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ khi gặp anh. Chúng em quen nhau được một thời gian thì em nhận lời yêu anh. Em cũng biết khoảng cách giữa yêu và cưới khác xa nhau.

Khi yêu em anh đã lén lút có người khác (Ảnh minh họa)
Anh đã đi làm ổn định còn em mới chỉ là một cô sinh viên chưa ra trường. Biết anh có thói trăng hoa nhưng em vẫn im lặng chưa một lần trách móc. Yêu anh, em không quan tâm gì đến quá khứ trước đây anh yêu ai và làm gì.

Em đã rất cố gắng trong học tập, trong các hoạt động xã hội với hy vọng ra trường có thể ở lại làm việc gần anh hơn. Thế nhưng anh lại lừa dối em, chỉ xem em như một trò đùa. Dù anh nói yêu em nhưng anh lại lén lút yêu người khác. Thế nhưng, cứ mỗi lần say rượu là anh lại tìm em và nói với em rằng: "Anh luôn mong muốn sau này có thể đến với em". Chính những điều đó đã khiến em mềm lòng và không thể rời xa anh.

Em rất muốn giữ con lại thế nhưng anh ấy giả dối vậy, em biết phải làm sao đây? (Ảnh minh họa)

Em quyết định chia tay với người đã xem mình như trò chơi, trớ trêu thay chia tay được vài ngày em phát hiện ra mình đã có bầu. Khi em nói với anh ấy rằng em đã mang giọt máu của anh, anh ấy ép em bỏ đứa bé đi, ruột gan em đau như cắt. Anh ấy nói rằng ''Chúng ta chưa có gì cả, em hãy bỏ đứa bé đi, anh hứa sau này sẽ bù đắp cho em, sẽ chăm sóc em..." , ấy vậy mà trên Facebook cá nhân, anh đã công khai quan hệ với chị ấy.

Không biết tình cảm anh dành cho chị ấy như thế nào nhưng khi thấy chị ấy comment trên ảnh hai người với bạn bè rằng, họ sắp làm đám cưới, tim em như vỡ vụn. Em không biết nói thêm gì, em đã nghĩ sẽ bỏ đứa bé đi nhưng mỗi lần có suy nghĩ ấy, bụng em lại đau, tim em nhói lên. Đứa bé đâu có tội gì, em rất muốn giữ con lại thế nhưng anh ấy giả dối vậy, em biết phải làm sao đây?
Lúc này em không thể khóc được nữa vì tất cả đã vượt quá sức chịu đựng của em...
Read more…

Em sắp lấy chồng còn anh thì sao?

5:48 PM |
 Anh chẳng biết phải làm sao vì đã chấp nhận buông tay rồi, giờ em là của người ta. 

Vậy là đã 3 năm kể từ khi anh quen em. Sau vài lần chat anh hỏi xin số điện thoại của em nhưng em đã nói với anh rằng “Người yêu của em ghen lắm không cho em nói chuyện với ai“, vì anh nài nỉ nên em cũng cho. Anh xin em được xem ảnh, em gửi cho anh tấm hình chụp bằng điện thoại, tuy không được rõ nét nhưng với con mắt nhìn người anh phỏng đoán em là cô gái dễ thương và chân không ngắn, trong khi anh là con trai nhưng lại không có lợi thế về chiều cao. Nhưng anh không quan tâm đến chuyện đó anh vẫn nói chuyện với em hàng ngày. Anh cũng không dám hỏi em về tình yêu của em hiện tại ra sao vì anh không muốn biết.

Anh minh họa

Một ngày em nói sẽ lên Hà Nội chơi và anh đề nghị được ra bến xe buýt đón em. Em đồng ý khiến anh như mở cờ trong lòng vì đây là lần đầu tiên anh gặp em! Đúng như những gì anh tưởng tượng, em là một cô gái chân khá dài nhưng có điều em ăn vận rất ngầu kiểu tomboy, đi cạnh em mà anh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sau chầu cà phê em đề nghị anh đưa em qua công ty chị gái để liên hệ thực tập. Từ khi em lên thực tập anh cũng không có nhiều cơ hội để gặp em vì em nói ở nhà bác nên ngại đi chơi. Anh nghĩ chắc em từ chối khéo vì sợ người yêu ghen nên anh không trách em được. Và ngày đầu tiên em đồng ý đi chơi với anh lại đúng là ngày Valentine sau khi anh và em về quê ăn Tết. Anh đã rủ em đi xem phim và em đã đồng ý. Một bộ phim cũng có chút nói về tình yêu, không biết có phải thích em hay do tức cảnh sinh tình anh đã liều dùng bàn tay tìm đến bàn tay và em đã rút tay lại, nhưng anh không chịu buông tay rồi em đành để như vậy cũng không dám la vì sợ bị mọi người để ý. Đó là chiêu thức anh đọc được trên báo rằng đôi khi yêu cũng cần phải liều một chút!

Kể từ hôm đi xem phim anh và em đã đi chơi với nhau nhiều hơn mỗi khi anh rảnh. Anh đã có tình cảm với em nhưng không biết tình cảm của em dành cho anh thế nào. Đi đâu anh cũng dẫn em đi cùng, chúng mình hình như đã thành một cặp rồi. Anh đưa em đi chơi, mua tặng em bất kỳ thứ gì em thích, đưa em đi ăn những món em chưa bao giờ được ăn... Anh nghĩ như vậy sẽ nhanh chóng chinh phục được trái tim em. Nhưng anh đã nhầm vì em nói vẫn chưa chia tay với người yêu mặc dù cũng đã có trục trặc. Em đã từng kể với anh rằng người bạn trai đã phản bội em để dành tình cảm cho chính cô bạn thân của em. Em đã nói chia tay nhưng vì người bạn thân của em không chấp nhận tình cảm của người bạn trai và anh ta quay lại cầu xin em tha thứ. Em đang rất khó xử không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này? Vì em nói hai người cũng yêu nhau khá lâu rồi từ hồi em học phổ thông.

Không biết vì quá yêu em hay quá ích kỷ anh đã khuyên em hãy dứt khoát vì nếu không sau này em sẽ khổ vì lấy người mình yêu. Mới yêu thôi đã vậy thì sau này lấy về rồi sẽ ra sao? Điều anh mong muốn nhất là em hãy dứt khoát với người bạn trai đó để có cơ hội tìm được hạnh phúc mới. Em luôn nói với anh rằng sẽ rất khó để em có thể mở lòng với người con trai nào nữa vì em đã mất lòng tin vào con trai, điều đó làm anh đau đớn vô cùng vì anh đã yêu em rất nhiều rồi. Mỗi khi em nói về trường chơi trong đầu anh lại ám ảnh em về với người yêu và anh tưởng tượng ra đủ thứ chuyện. Nhất là khi anh gọi điện mà em không nghe máy sau đó em giải thích là không cầm máy và đang ở cùng bạn học, khi đó anh mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù em chưa chính thức là của anh nhưng anh luôn lo mất em, chỉ khi anh nhận được tin nhắn em muốn anh qua trường đón em anh mới nhẹ lòng.

Ngày 8/3 năm đó anh quyết định sẽ có món quà đặc biệt để tặng em và sẽ thổ lộ hết tình cảm của mình. Anh nghe mọi người nói yêu nhau mà tặng dây chuyền bạc thì tình cảm sẽ bạc như vôi, nhưng anh kệ, một sợi dây chuyền bạc với mặt hình trái tim đã được anh lựa chọn để dành cho người con gái anh yêu nhất. Chẳng cần đợi đến ngày mai 8/3 anh đã qua thẳng nhà em và gửi tặng em luôn ở trước nhà do vậy không có cơ hội để đeo cho em lúc đó. Anh biết là em có chút buồn nhưng khi đó không lẽ anh lại đeo cho em trước cửa thì kỳ quá. Anh đã nói anh sẽ đeo cho em sau nhé! Em không nói gì chỉ có điều hôm sau gặp anh vẫn chưa thấy em đeo sợi dây anh tặng, có lẽ em muốn tự tay anh đeo cho em hay là em chưa muốn đeo nó. Nhưng rồi anh cũng được làm cái việc mà anh mong muốn nhất là được tự tay đeo sợi dây cho em. Anh biết em rất thích mà nhìn ánh mắt em anh biết điều đó.

Tưởng như em đã đồng ý chấp nhận tình cảm của anh rồi nhưng không phải vậy, em không né tránh cũng không nhiệt tình, em vẫn đi cùng anh bất cứ đâu nhưng có điều anh chưa từng thêm một lần được nắm tay chứ chưa nói đến ôm hôn. Em từng nói với anh rằng anh đầu tư cho em nhiều như vậy có khi không nhận được gì vì bây giờ em không dám dành tình cảm cho ai nữa. Anh nghe mà cứ mơ hồ không lẽ em đã không còn nguyên vẹn vì đã trót trao đời con gái cho mối tình đầu nên bây giờ em mới tự ti như vậy. Vì yêu em anh đã nói rằng anh không quan tâm tới quá khứ của em vì chính anh cũng vậy, anh cũng có quá khứ và em cũng không phải là người con gái đầu tiên anh yêu. Anh chỉ muốn là người hàn gắn vết thương lòng và cùng em đi nốt chặng đường còn lại của cuộc đời.

Ngay sau ngày 8/3 khoảng một tuần là đến sinh nhật thứ 21 của em, anh lại có cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình. Em nói thích được nhận một bó hoa hồng nhưng phải qua điện hoa mới lãng mạn, thế là anh chuẩn bị lên mạng tìm cửa hàng bán hoa online đặt một bó hoa hồng theo yêu cầu của em! Anh đã rất vui khi nhận được tin nhắn của em rằng đã nhận được bó hoa và em rất thích. Anh nhớ chiều hôm đó trời mưa khá to nhưng anh vẫn tới nơi em thực tập để đón em. Nhìn em vui vẻ ôm bó hoa hồng đỏ thắm trên tay anh cũng rất vui và hạnh phúc nhưng em vẫn chưa chính thức nhận lời yêu anh. Trong anh có biết bao câu hỏi mà không có câu trả lời.

Và cơ hội đã đến... một lần đi ăn cưới bạn học của anh ở Hải Dương anh đã rủ em đi cùng và em đồng ý với ý tưởng sau đó anh sẽ đưa em đi chơi Đồ Sơn vì em nói rất thích biển. Chuyến du lịch ngắn ngủi kết thúc trong anh sự thất vọng trái với những háo hức ban đầu. Anh và em chưa chính thức là của nhau nhưng em đồng ý hai đứa chung phòng có điều khác giường. Một căn phòng có hai người khác giới liệu sẽ không có chuyện gì xảy ra? Anh thì đã rất yêu và muốn chiếm hữu em rồi còn em vẫn còn trong tâm trạng chưa rứt vì những mặc cảm chưa dám khẳng định tình cảm với anh. Anh biết em đang tự nắn gân mình để không mềm lòng với anh vì em nói vẫn chưa thật sự tin anh. Anh và em thỏa thuận sẽ không ngủ và nói chuyện đến sáng nhưng trong đầu anh bao ý nghĩ làm sao để hôm nay em sẽ chính thức là của riêng anh. Và ý nghĩ đó đã thôi thúc bản năng của người đàn ông trong anh trỗi dậy. Mặc dù phòng có hai giường nhưng anh đã kê sát lại để nằm cạnh em cho tiện truyện trò, được một lúc anh đã không còn nằm riêng nữa mà đã sang hẳn giường của em. Em có phản đối chút nhưng không gay gắt nên anh càng lấn tới, anh ôm gì em vào lòng hổn hển trong hơi thở những lời mật ngọt hòng dẫn em vào mê cung tình ái. Em chỉ phản ứng nhẹ rồi chấp nhận nằm trong vòng tay ấm áp của anh trong ngày đông lạnh. Môi anh tìm tới môi em nhưng em ngoảnh đi không đón nhận anh thoáng buồn vì em vẫn chưa đón nhận anh. Nhưng lúc đó ý chí không kiểm soát được hành động anh mặc kệ những lời em nói anh muốn lúc này chiếm hữu em. Sau một hồi vật vã anh cũng làm được cái việc khá khó khăn đó là cởi được chiếc áo giáp cuối cùng trên người của em thì anh khựng người lại khi em đã khóc nấc lên những giọt nước mắt lăn tròn trên má thấm ướt chiếc gối. Em nói với anh rằng em không muốn bị cướp cảm xúc thêm một lần nữa. Anh xót xa nằm vật xuống giường lòng tan nát và em đã kể cho anh câu chuyện em bị người bạn trai cũ cướp đời con gái như thế nào và sau đó em đã trở thành sở hữu của anh ta. Đó cũng là lý do vì sao em luôn mặc cảm vì sẽ không có người con trai nào chấp nhận em nữa. Mặc dù khi đến với em anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi rằng dù sao em cũng đã yêu người đó 3 năm rồi sao tránh được chuyện chung đụng nhưng anh nghe mà xót xa lòng đầy tủi hờn căm giận người con trai đó như vậy là mọi cố gắng trước đó để có được em với anh là con số không tròn trĩnh rồi.

Hôm sau mình ra biển lòng anh nặng trĩu nhưng vẫn phải cố gượng cười vì anh không muốn làm em buồn. Mình đã chụp ảnh cùng nhau, em có nhớ tấm hình em bắt anh cõng em để chụp ảnh chứ anh vẫn giữ chỉ có điều nó không còn nguyên vẹn em ạ. Vì một lần giận dỗi em đã xé nó có lẽ đó là điểm báo cho một cuộc tình sẽ ly tán nhưng anh cũng không bận lòng vì khi đó anh đã có em rồi.

Mình trở về Hà Nội sớm hơn dự kiến, anh lầm lũi còn em nói lời xin lỗi, nhưng thật sự em chẳng có lỗi gì cả lỗi là do anh quá ảo tưởng, quá hy vọng rồi thất vọng thôi.

Những ngày sau đó anh và em gặp anh nhiều hơn đi chơi nhiều hơn nhưng cũng chưa một lần anh được tận hưởng cái ôm, cái hôn vì em luôn lẩn tránh mỗi khi anh có ý định. Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến khi mà anh đã quyết tâm giúp em chuyển ý và hàn gắn vết thương lòng để đến với anh. Vì lý do em đang làm luận văn tốt nghiệp và anh là cánh tay trái đắc lực của em, em qua nhà anh nhiều hơn rồi một lần anh đã không kiềm chế được và chiếm được thân xác em nhưng trái tim thì vẫn chưa vì em không có cảm xúc gì cũng không trách móc anh. Em đòi về và nói sẽ không bao giờ qua nhà anh nữa. Anh chợt nghĩ trong đầu bây giờ em đã là của anh rồi, sau lần đầu tiên ấy em sẽ không còn gì để mất nữa. Nhưng không phải vậy, em vẫn thế không né tránh cũng không nhiệt tình vẫn bình thường như trước, em coi chuyện hôm đó chỉ là tai nạn và cũng không muốn nhắc tới.

Em là người theo đạo nên từ khi quen em anh đã biết đến nhà noel trong nhà Thờ, biết những bài thánh ca mà trước đó anh không tưởng tượng như thế nào. Em nói nếu ai yêu em và muốn đến với em thì bắt buộc phải theo em, khi đó anh cũng chỉ ậm ừ cho qua là anh sẽ theo em mặc dù trong thâm tâm anh biết gia đình anh khó chấp nhận việc này nhưng anh kệ vì miễn sao được ở bên em là được rồi.

Trồng cây mãi thì cũng đến ngày hái quả. Một lần đi chơi công viên nước về hai đứa ướt sũng anh đề nghị mình tìm chỗ nghỉ ngơi tắm gội em đã đồng ý, có lẽ hôm nay em đã rất vui vì lần đầu tiên em vượt qua được nỗi sợ hãi để tham gia vào những trò chơi mạo hiểm và em đã tin tưởng anh rồi. Em nói với anh rằng hôm nay em sẽ cho anh một lần được tận hưởng tình yêu thật sự và anh cũng hứa chỉ một lần thôi không ngờ em đáp lại “Chỉ một lần thôi sao anh?”. Như vậy là đã hiểu chính thời khắc này anh và em đã tìm thấy sự đồng điệu của trái tim, hai cơ thể hòa quyện vào nhau tận hưởng cảm xúc thăng hoa của tình yêu. Từ hôm đó tình yêu của hai đứa mình đã bước sang trang mới, em nói từ bây giờ sẽ gọi anh bằng “Chồng” và anh phải gọi em là “Vợ”. Cũng giống những cặp tình nhân khác ở tuổi teen như em, anh đồng ý vì anh cũng thích được em gọi như vậy.

Anh được em dẫn về ra mắt, gia đình em nói anh là người đầu tiên em đưa về khiến anh lấy làm tự hào về điều đó. Em hỏi anh có sợ không anh cười và nói “Đây đâu phải là lần đầu anh được bạn gái dắt về nhà giới thiệu chứ nên anh không sợ và vì anh không có dây thần kinh xấu hổ mà”. Em nói bóng gió với anh về chuyện muốn anh đi học Đạo để hai đứa có thể đến với nhau vì nếu không gia đình em sẽ không chấp nhận và em cũng sẽ không bao giờ bỏ Đạo để theo anh được. Anh cũng ậm ừ cho qua nhưng trong thâm tâm anh rất lo vì gia đình anh cũng đã biết anh yêu một cô gái theo Đạo, trong khi bố anh lại là con trưởng và là trưởng tộc có nghĩa sẽ không bao giờ đồng ý cho anh theo Đạo. Nhưng anh đều bỏ ngoài tai những điều đó hiện tại anh có em là được rồi cứ yêu đã mọi chuyện để mai tính anh hay nói với em như vậy.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma và em dính bầu sau những lần hai đứa quan hệ mà không dùng biện pháp phòng tránh. Khi biết tin này anh rất lo lắng và em cũng vậy. Đưa em đi khám siêu âm người ta dự đoán cả ngày tháng sinh của đứa trẻ khiến em rất vui rồi đưa cho anh xem tấm hình chụp và anh đã không dám nhìn vì khi đó anh đang rối bời. Em nói muốn giữ lại và hai đứa làm đám cưới. Khi đó không biết anh chưa sẵn sàng hay vì định kiến gia đình anh đã không vượt qua được chính mình anh đã đề nghị em bỏ đứa bé sau này anh sẽ bù cho em mười đứa. Anh biết em rất buồn khi anh nói vậy nhưng vì không có sự lựa chọn nào em đã miễn cưỡng đồng ý.

Tình yêu của hai đứa mình cứ thế đi qua những tháng ngày hạnh phúc vui có, buồn có. Yêu nhau là vậy nhưng cái gì ăn nhiều quá cũng chán và anh cũng vậy, trong khi yêu em anh đã bí mật quen và tán tỉnh một cô gái khác mặc dù anh biết như vậy là không đúng với em nhưng anh không dừng lại được. Anh luôn lấy lý do bận công việc để lẩn tránh em và đi chơi cùng cô gái mới quen. Anh luôn phải chuẩn bị tâm lý để nói dối cô ấy mỗi khi anh có điên thoại của em hoặc không dám nghe hoặc mấy câu cụt ngủn. Với những ngày thường thì chuyện anh qua mặt em rất dễ nhưng khi đến những ngày lễ thì quả thật quá khó. Biết làm sao khi bên cạnh có hai người con gái một là người yêu đã lâu và một bên là cô gái mới giai đoạn ban đầu? Nhưng anh vừa thông minh lại vừa tinh quái và hình như anh đã hiện nguyên hình là thằng họ sở mặc dù anh vẫn chưa bỏ rơi em. Còn với cô gái kia anh nói rằng em đã là quá khứ của anh rồi. Anh nhớ hôm đó Valentine vì trong dịp tết và em chưa lên kịp em muốn anh về nhưng anh đã nói dối là anh bận và sẽ xuống đón em sau, nhưng hôm đó anh không bận mà anh bận qua nhà tặng socola cho cô gái kia. Em đã giận anh vì đã không tặng Socola cho em, anh đã viện cớ bận và em cũng không ở Hà Nội nên em bỏ qua. Em đâu biết rằng anh đang nói dối em. Nhưng khi từ nhà cô gái kia về anh lại là của em cùng em đi chơi như chưa có chuyện gì xảy ra vì trong thâm tâm anh dù sao anh cũng sẽ không bỏ ai cả vì anh là người đa tình mà. Anh cũng hay trêu đùa em là nếu sau này em không thành vợ cả thì làm vợ lẽ của anh nhé. Em đấm anh nói không chấp nhận chia sẻ chồng mình với bất cứ ai cả.

Sau 14/2 là ngày quốc tế phụ nữ một lần nữa anh lại lâm vào hoàn cảnh khó xử khi có đến hai cô gái đang chờ đợi mình. Nghĩ mãi anh quyết định sẽ chẳng rủ ai đi chơi cả. Kế hoạch cho buổi tối được anh vạch ra, anh đã nói dối cô gái mới rằng anh phải tiếp khách ở quê xuống nên sẽ đến muộn nên cô ấy không chút nghi ngờ và cứ chờ anh. Nhưng cô ấy đâu biết được khi đó anh đang nằm trong vòng tay ấm áp của em. Em không đòi đi chơi và anh cũng muốn vậy trong lòng luôn có lửa đốt muốn sớm chia tay em để đến với cô ấy. Gần 22h anh mới nhấc bước đi về được và phóng như điên tới nhà cô ấy. Nhưng anh nghĩ nếu đến lúc này cô ấy sẽ nghi ngờ phải có lý do chính đáng và như đã nói trước phải ở nhà uống rượu tiếp khách thì tất nhiên phải có mùi rượi bia thì cô ấy mới tin. Anh đã qua cửa hàng tạp hóa mua một lon bia bình thường trong buổi nhậu anh có thể uống hết 5 đến 7 lon bia nhưng không biết lúc đó thế nào mà uống được nửa lon đã không vào được, hơi bia xộc lên mũi đành bỏ dở anh nghĩ quan trọng là đã có hơi bia. Đúng như dự đoán cô ấy có hỏi anh cũng nói khách mới về anh vội chạy tới đây luôn và miệng phả hơi bia vào mặt cô ấy. Và tất nhiên không chút nghi ngờ gì cả, vậy là anh trải qua một ngày lễ nữa thở phào nhẹ nhõm.

"Em sắp lấy chồng còn anh thì sao?" - 1
Trong anh sẽ là mãi hình ảnh của em cho dù sau này anh có lấy vợ! (Ảnh minh họa)

Cứ nghĩ sẽ giấu em được nhưng đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra quả không sai. Cho đến một hôm em vô tình đọc được những tin nhắn anh gửi cho cô ấy trên mạng xã hội, em đã tra hỏi anh và anh chỉ nói là coi cô ấy như em gái thôi. Cứ tưởng như vậy là xong nhưng hình như em đã bắt đầu nghi ngờ anh và không biết làm thế nào em có được số điện thoại của cô ấy và sau này anh mới biết hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lần trên mạng xã hội và cũng đã gặp cả nhau nữa vậy mà anh không hề biết gì chỉ khi cô ấy hay hỏi anh về em thì anh mới thấy lạ, anh vẫn nói em là người yêu trước của anh và bây giờ chia tay rồi. Có lẽ khi đó cô ấy đã yêu anh rồi nên có thể em muốn gặp cô ấy để dằn mặt hòng níu kéo anh quay về nên vẫn tin anh và em đã chia tay. Khi anh hỏi em gặp cô ấy làm gì em đã nói “Để xem con bé đó có hơn em không” và câu trả lời của em là ”Tưởng thế nào chỉ được mỗi cái nhiều thịt” vì cô ấy hơi mập trong khi em hơi gầy. Mọi việc càng lạ lùng trong khi anh làm gì ở đâu cả hai đều biết và anh đã nghĩ đến tình huống cả hai cô đang trơi chò mèo vườn chuột đây. Anh dự đoán đó không sai. Để chuẩn bị đi công tác anh đã đến nhà em và muốn ngủ lại để mai đi luôn cho tiện. Trong vòng tay em anh giật mình vì chiếc điện thoại rung lên báo hiệu có điện thoai từ cô bạn gái mới, anh không dám nghe ngay mà chạy ra ngoài hành lang nhưng em đã giữ anh lại chất vấn tại sao anh không dám nghe máy hay anh đang giấu em điều gì. Anh mặc kệ em anh chạy ra hành lang gọi điện lại cho bạn gái mới.

Anh: Em à!
Cô ấy: Anh đang ở đâu vậy?
Anh: Anh đang ở Nhà nghỉ gần công ty. Sáng mai anh đi công tác sớm nên mấy anh em thuê để ngủ mai đi luôn cho tiện.
Cô ấy: Ở chỗ nào thế anh?
Anh: Ở khu vực đường Láng gần công ty anh.
Cô ấy: Anh nói dối có phải anh đang ở chỗ có gần đường sắt không?
Anh: Không làm gì có đường sắt nào?
Cô ấy: Chị em nói lúc chiều tối nhìn thấy anh ở đó mà!
Anh: Chắc chị em nhìm nhầm người rồi đó!
Cô ấy: Không phải chị em nói chính xác đã nhìn thấy anh ở đó đi xe màu trắng, mặc áo …

Nghe đến đây anh chột dạ tại sao cô ấy lại biết chính xác như vậy và không nghi ngờ gì nữa hóa ra chính là em đã nói với cô ấy anh đang ở đây. Vì lâu nay em nói hay nói chuyện cùng cô ấy. Thật sự khi đó anh như chết đứng không biết tìm lỗ nẻ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ với em nhưng em có vẻ biết mọi chuyện chỉ khóc nấc lên. Anh khi đó vừa giận vừa thương em sao hai người lại làm như vậy thà cứ nói thẳng ra còn hơn để dẫn đến tình huống khó xử này! Anh qua nhà cô ấy xin giải thích nhưng cô ấy đã nhất quyết chia tay vì anh đã lừa dối cô ấy. Anh không chấp nhận thì cũng phải chịu vì lỗi do anh và anh cũng không xứng đáng với cô gái trong trắng ấy. Em đã nói sẽ đồng ý cho anh đến với cô ấy mục đích để bù đắp cho anh vì em khi đến với anh đã không còn nguyên vẹn nhưng bây giờ khi giọt nước đã tràn ly thì anh có nguy cơ mất cả hai người con gái mà anh yêu khi cô ấy đã rứt khoát chia tay tuy nhiên em đã không bỏ anh vẫn luôn bên anh có lẽ em đã tha thứ cho anh! Mọi nỗi đau dần cũng lành khi em luôn bên anh. Anh đã thề sẽ không bao giờ phản bội em nữa sẽ không lần nào nữa nhưng kể từ đó em đã trưởng thành hơn trở thành cô gái cứng rắn hơn đó cũng là điều mà anh mong muốn. Khi em nhiều lần gợi ý chuyện tương lai của hai đứa vì bố mẹ em cũng sốt ruột khi anh và em yêu nhau đã lâu anh cũng về nhà em chơi vài lần nhưng chưa thấy anh có ý kiến gì về chuyện hai đứa. Thật sự anh đang rất khó xử trong khi mang chuyện anh và em đề xuất với bố mẹ anh thì thay vì vui mừng gia đình kịch liệt phản đối và yêu cầu anh phải chia tay em! Vì hai đứa sẽ không có kết quả vì những khác biệt về tôn giáo và xung khắc về tuổi tác. Anh đã rất đau lòng hứa với em sẽ dần vận động gia đình chấp nhận hai đứa! Anh đã hỏi em có bỏ Đạo theo anh được không nhưng vẫn là câu nói không bao giờ trừ phi anh theo em! Anh và em lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam biết làm sao đây không lẽ hai đứa chấp nhận không tiếp tục được bên nhau. Yêu nhau mà không đến được với nhau thật quá đau khổ!

Lại nhớ về sợi dây chuyền bạc có mặt dây hình trái tim mà anh tặng em. Không lẽ những câu châm ngôn các cụ đã nói chẳng sai bao giờ và nó lần nữa linh ứng với anh và em! Khi tặng người yêu vòng hoặc dây chuyền đều có ý muốn trói buộc người đó lại với mình nhưng nếu xảy ra sự cố chiếc vòng bị vỡ hay chiếc dây chuyền đó bị đứt thì có phải là điểm báo không hay xảy ra với hai người? Nó xảy ra khi anh và em đang thăng hoa về thể xác thì bất ngờ sợi dây chuyền em đeo bị đứt, khi đó em cũng rất tiếc nhưng anh nói sẽ mang ra tiệm nối lại. Nhưng khi nối lại sợi dây đã không còn được như trước nữa và đứt một lần thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3 và  anh cũng mang nó ra hiệu nối lại và đến lần thứ 4 chính tay em đã dứt và trả lại cho anh trong một lần hai dứa cãi nhau. Anh đã cất vào ngăn tủ và không tìm thấy nó nữa vì sau đó mình lại trở lại bình thường em có hỏi anh về sợi dây nhưng anh đã không tìm thấy! Và sợi dây truyền đã không được nối lại lần nào nữa. Vậy là nó đã bị lãng quên em cũng không đeo bất cứ thứ gì nữa!

Công việc hiện tại không tốt anh tạm chia tay em để về quê theo đúng nguyện vọng gia đình nhưng tận dụng mọi khoảng thời gian rảnh anh vẫn xuống với em dành cho em những nồng nhiệt của thời gian xa cách. Tưởng như anh sẽ không có lần nào mắc lỗi với em nữa. Cũng một phần vì áp lực gia đình bắt anh phải chia tay em và tìm người con gái khác! Được giới thiệu người nọ người kia nhưng anh chẳng có hứng thú nhưng vì cô đơn một mình và xa em nên anh đã nói chuyện với một cô gái qua mạng xã hội mà anh quen trước đó và lâu không nói chuyện. Chỉ là những câu chuyện bình thường trên mạng, rồi chuyển sang nấu cháo điện thoại cũng giống như hồi anh và em mới quen nhau! Anh ít có thời gian nói chuyện với em vì anh bận nói buôn điện thoại với cô ấy. Mỗi khi em gọi thì máy anh đều trong tình trạng nember busy. Khi xuống Hà Nội anh đều phải xếp lịch rõ ràng thời gian biểu để vừa được gặp cô ấy vừa được gặp em! Anh thiết nghĩ mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm đó là trò chơi ái tình và nếu mọi chuyện vỡ lở anh sẽ mất tất cả!

Trong đầu anh cũng chỉ nghĩ là cứ thử xem nếu không phù hợp thì thôi cũng không sao vì anh vẫn có em mà, dù em đã nói với anh rằng vị trí của anh trong trái tim của em đã lung lay rồi. Em ngày càng bận hơn vùi đầu vào công việc thời gian dành cho anh cũng ít dần nhưng em vẫn tranh thủ mọi thời gian dành cho anh trong khi anh lại dành cho người khác. Anh biết là anh đã sai nhưng khi đó anh không dừng lại được vì thật sự cô gái kia đã yêu anh nhưng anh vẫn chưa có được cái anh cần đó là sự sở hữu. Trong đầu anh lúc đó chỉ có một động lực duy nhất là đạt được cái mà em đã không có được cho anh đó là sự trong trắng của một cô gái nhưng cuối cùng anh cũng thất bại vì cô ấy nhận ra anh đã yêu không thật lòng và đã đề nghị chia tay như em cũng biết. Anh không thể giấu được em chuyện về cô ấy, em cũng đã biết khi mà em đã xem trộm điện thoại của anh và đọc những tin nhắn anh và cô ấy gửi cho nhau. Em cũng chất vấn và anh cũng chỉ dám nói đó là bạn anh quen qua mạng thôi chứ chưa có gì cả! Có thể em không tin nhưng em cũng không làm to chuyện đơn giản vì em vẫn muốn có anh trong đời đúng không em? May mắn anh không mất em điều đó càng làm anh trân trọng và yêu em hơn em biết không? Vì hãy tha thứ nếu có thể em nhỉ?

Em đã nhiều lần gợi ý hay mình có em bé để ép gia đình anh nhưng nhiều lần anh phản đối vì mọi chuyện không dễ như vậy. Anh không muốn bắt em phải bỏ em bé lần nào nữa! Nhiều lần đi chơi mỗi khi gặp những cặp vợ chồng bế con nhỏ em lại nhắc nếu như năm ngoái mình không bỏ con thì bây giờ con chúng mình hơn 1 tuổi rồi, nghe câu này mà anh thấy hối hận vô cùng và thấy thương em biết bao, đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh bởi câu nói đó của em. Các cụ nói gieo nhân nào gặp quả đó thật sự anh cũng chột dạ nhỡ sau này mình không thể có con nữa thì sao! Nếu một lần nữa nếu em trót dính bầu anh sẽ không bắt em phải làm cái việc thất đức đó nữa anh thầm nghĩ như vậy vì anh cũng sợ sau này mình gặp quả báo. Sau này chính anh đã gợi ý anh và em có em bé để ép gia đình anh đồng ý thì em lại là người phản đối vì em không muốn dù có lấy nhau mà lại nhận được sự ghẻ lạnh từ gia đình chồng, nhưng em cũng không cấm anh quan hệ, lúc có biện pháp lúc không vì em là cô gái trẻ nhiệt huyết và nồng nhiệt. Mỗi khi em có ham muốn em đều nói và muốn được đáp ứng đó cũng là điều mà anh thích ở em! Anh càng hạnh phúc hơn khi nhận ra sự mãn nguyện của em sau mỗi lần hai đứa yêu nhau! Anh ngẫm ra một điều khi hai người có sự thăng hoa và hòa hợp về tình dục thì đó mới là tình yêu thật sự. Đó cũng là lý do vì sao trong cuộc đời này anh sẽ mãi coi em là “Vợ” nếu có bất cứ chuyện gì xẩy ra.

Một ngày anh nhận được tin nhắn của em rằng ”Em có em bé rồi", khi đó anh bối rối vô cùng vừa mừng vừa lo! Em hỏi anh định thế nào anh chưa trả lời được đã chất vấn em có thật không hay em trêu anh! Anh biết khi đó em giận anh vì anh không thể hiện sự vui mừng, em nói để mấy hôm nữa thử lại sau! Vậy là từ hôm đó mỗi khi nhắn tin em đều kèm theo hai chữ “Hai mẹ con” sau mỗi tin nhắn. Anh vội vui mừng vì điều anh mong muốn đã xảy ra từ hôm đó anh quan tâm đến em nhiều hơn em nói có phải vì đứa bé không anh nói là đúng vì lần này anh sẽ không bắt em bỏ nữa nhưng suy nghĩ của em lại đi ngược với suy nghĩ của em có lẽ em bây giờ không yếu đuối như trước nữa em dọa sẽ bỏ đứa bé vì gia đình anh không chấp nhận em. Anh rất buồn chỉ mong em thay đổi. Nhưng mấy hôm sau em xác nhận với anh là không phải em có em bé, khi đó anh hụt hẫng vô cùng. Khi em chuyển chỗ trọ mới lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh được tới khu em ở! Có đưa về cũng chỉ đứng ngoài ngõ, anh và em gặp nhau ít hơn chỉ mỗi khi em tranh thủ đi làm về tạt qua nhà chơi với anh.

Mọi chuyện sẽ vẫn ổn nếu không có sự can thiệp của gia đình anh vào chuyện của hai đứa mình! Em đã bị người nhà anh xúc phạm và em đã kiên quyết nói lời chia tay. Anh đã cố gắng níu kéo vì thật sự anh rất yêu em và không muốn mất em nhưng em bây giờ đã không yếu mềm như trước, em dứt khoát và hầu như cắt liên lạc với anh! Anh nhớ em muốn gặp em cũng không được muốn nói chuyện vài câu qua điện thoại, nhưng anh gọi em không bao giờ bắt máy. Anh cảm nhận mình đã mất em thật rồi! Bây giờ anh rất hối hận vì đã không biết trân trọng tình yêu. Khi mất đi tình yêu mất đi người con gái mình yêu mới thấy tiếc nối.

Khoảng 5 tháng sau khi chia tay có lẽ mỗi khi có việc hay có chuyện gì đó em mới chủ động gọi điện cho anh hỏi vài câu. Còn em cắt đứt mọi liên lạc, chặn facebook, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Anh dần phải quen và chấp nhận sự thật này nhưng không khi nào anh không nhớ tới em!
Một ngày anh nhận được một tin nhắn từ một số lạ, lạ là vì nó không có trong tên trong danh bạ điện thoại của anh! Anh mở tin nhắn đọc: “Em sắp lấy chồng còn anh thì sao?”. Anh nghĩ chắc ai đó nhắn nhầm. Nhưng khi anh xem kỹ lại số điện thoại thì anh giật mình có 5 số cuối trùng ngày sinh nhật của em thế là anh đã hiểu người nhắn chính là em và đây là số điện thoại mới của em! Tim anh như thắt lại nhưng anh vẫn phải lấy lại bình tĩnh và nhắn lại cho em! Em nói với anh “Hai gia đình đã gặp nhau, ra tết bọn em cưới”, tin nhắn như có muối sát vào vết thương lòng của anh bấy lâu nay, nhưng anh chẳng biết phải làm sao vì anh đã chấp nhận buông tay em rồi, bây giờ thì em đã thành của người ta rồi. Nhưng có điều anh nghĩ sao nhanh vậy nhỉ mình mới chia tay mấy tháng thôi mà! Em an ủi anh hãy tìm người phù hợp và lấy làm vợ đi! Anh chỉ chống chế rằng khi nào em chính thức lấy chồng thì anh sẽ lấy vợ. Em nhắn “Em lấy chồng rồi mà”. Thế là hết, anh chỉ còn biết chúc phúc cho em thôi! Anh có nhớ một lần em gọi điện và nói với anh rằng: Nếu sau này em lấy chồng mà không có con thì anh phải đền cho em một đứa con của anh để em nuôi. Anh nghe vừa vui vừa buồn nhưng vẫn chấp nhận và trong thâm tâm anh muốn nếu thật sự có chuyện đó xảy ra anh vẫn muốn em sẽ nuôi đứa con của hai đứa mình. Nhưng anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra vì đó sẽ là nỗi bất hạnh của vợ chồng em! Và khi đó anh sẽ là người bị dằn vặt nhất.

Khi đã mất em anh chán chường và lao vào vòng tay một người con gái khác - cô gái mà trước kia đã yêu anh - thế nhưng ở bên người con gái đó trong anh lại hiện về hình ảnh của em, mọi so sánh đều khập khiễng. Với anh không có ai có thể thay thế em trong anh được. Dẫu biết rằng chỉ vài hôm nữa em sẽ chính thức bước lên xe hoa về nhà chồng. Trong anh sẽ là mãi hình ảnh của em cho dù sau này anh có lấy vợ! Anh chỉ tiếc rằng mình chia tay không phải vì hết yêu! Anh xin lỗi vì đã nói với em rằng: Khi em cưới đừng mời anh vì anh sẽ không đến được đâu! Mặc dù anh biết em muốn anh chứng kiến em được hạnh phúc nhưng em có biết giây phút đó cũng là giây phút anh sẽ trở thành người bất hạnh nhất! Anh đã một lần phải chứng kiến cảnh đó khi người con gái đầu tiên anh yêu đi lấy chồng và anh không muốn mình lặp lại lần nữa hãy hiểu cho anh!

Một lần nữa anh chúc em hạnh phúc! Cho anh gửi lời cám ơn người đàn ông đã đón nhận và yêu thương em thay anh chăm sóc em và cùng em đi nốt đoạn đường còn lại! Anh chỉ mong người đó sẽ yêu em hơn anh! Anh chỉ mong có vậy thôi!

Tạm biệt tình yêu của anh! Em hạnh phúc thì anh sẽ cũng được mỉm cười!
Read more…

Vợ sắp cưới có một đời chồng

5:57 PM |
Còn chuyện động trời nào mà tôi chưa biết? Sao em lại xem tôi như một gã khờ thế kia? 

Ở đời có những chuyện tình cờ có thể làm thay đổi mọi thứ. Nó kỳ lạ đến nỗi đôi khi ta tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra với mình mà không phải với người khác, tại sao lại xảy trong lúc này mà không phải lúc khác? Đó chính là tâm trạng của tôi hiện tại.

Không biết bao nhiêu câu hỏi đã hiện lên trong tôi
 Khi tôi khoe hình vợ sắp cưới với Phong, anh há hốc: “Lan Nhi, giống hệt Lan Nhi...”. Đến lượt mắt tôi cũng tròn xoe: “Đúng là Lan Nhi. Sao anh biết?”. Tôi thắc mắc là có lý do bởi ông anh họ của tôi đi học nước ngoài 5 năm và mới về nước cách đây 3 ngày. Trong thời gian anh ở nước ngoài thì tôi đã chia tay với người yêu cũ và kịp yêu Lan Nhi rồi quyết định tiến tới hôn nhân. Chúng tôi đã làm lễ đính hôn và định sang năm sẽ cưới...

À, trước đây anh có biết Lan Nhi lúc cô ấy về thực tập ở viện, sau đó cô ấy yêu và cưới anh trưởng phòng của anh”. Tôi phải nài nỉ mãi Phong mới nói ra những điều khủng khiếp trên.

Đúng là những điều này quá khủng khiếp đối với tôi. Quen nhau trong một lần chúng tôi cùng đi ngắm sương giá ở Sa Pa, sau đó khi trở về, chúng tôi giữ liên lạc rồi tôi xin cho Lan Nhi chuyển vào TP HCM làm việc. Mọi việc cứ tiến triển theo tự nhiên.

Đến một ngày tôi chợt nhận ra cô gái ấy thật quan trọng đối với mình. Tôi ngỏ lời yêu Lan Nhi. Tất nhiên là em cũng đồng ý. Đến khi tôi bàn chuyện hôn nhân, Lan Nhi cũng gật đầu. Do ba mẹ Lan Nhi đã qua đời nên người đứng ra tác thành cho chúng tôi là vợ chồng người dì của em. Hai ông bà hãy còn rất trẻ...

Chẳng ai nói gì với tôi chuyện Lan Nhi đã có một đời chồng. Tôi vẫn đinh ninh người vợ sắp cưới của mình là một cô trinh nữ bởi từ khi yêu nhau đến khi làm lễ đính hôn, em luôn giữ gìn, không bao giờ cho tôi gần gũi quá mức để có thể “tức cảnh sinh tình”.

Thế mà giờ đây, những điều ông anh họ vừa nói khiến tôi xây xẩm mặt mày. Nếu đúng như vậy thì Lan Nhi còn điều gì giấu tôi nữa? Còn chuyện động trời nào mà tôi chưa biết? Sao em lại xem tôi như một gã khờ thế kia? Tôi hoàn toàn không đặt nặng chuyện trinh tiết, tôi sẵn sàng yêu và lấy một người đàn bà đã từng có chồng, miễn là tình yêu ấy chân thật. Thế mà bây giờ, mọi thứ sắp sụp đổ... Tôi đã lặn lội tìm gặp tay trưởng phòng kia. Thật bất ngờ: Anh ta bị tai nạn mất một chân và mù hai mắt. Khi tôi hỏi chuyện Lan Nhi, anh ta lặng lẽ khóc, sau đó nói rằng, anh ta không biết vợ mình đã bỏ đi đâu...

“Anh sao vậy? Sao em gọi điện thoại mà không nghe máy? Anh biết là em lo lắng đứng ngồi không yên hay không?”- Lan Nhi bực tức nói ngay khi chạy đến tìm tôi. Tôi lắc đầu: “Không có chuyện gì”. Nhưng làm sao vợ sắp cưới của tôi có thể tin vào những lời ấy khi thấy bộ dạng thê thảm của tôi? Em gắt: “Đừng có nói cái giọng đó với em. Làm sao anh qua mặt được em? Nhìn anh là em biết ngay. Nếu anh không nói, em sẽ méc ba mẹ”. Tôi nhìn thẳng vào mắt Lan Nhi: “Anh nghĩ, người phải nói chính là em. Nói cho anh biết em còn giấu anh điều gì? Nếu em không nói thì chẳng có cưới hỏi gì cả”. Tôi thấy mặt Lan Nhi tái đi. Em lắp bắp: “Anh nói gì? Hay là anh nghe ai nói gì?”. Tôi lắc đầu: “Ai nói gì không quan trọng, quan trọng là em sẽ nói gì với anh”.

Nhưng Lan Nhi chẳng nói gì cả. Em bỏ về. Khi tôi gọi điện thoại, đến lượt em không bắt máy; tôi nhắn tin, em không trả lời... Tôi đến tìm Phong: “Hình như họ vẫn chưa ly hôn. Giờ em phải làm sao đây?”. Phong trầm ngâm: “Anh cũng không biết phải khuyên chú thế nào nhưng rõ ràng Lan Nhi không thành thật. Động cơ, mục đích của việc làm này là gì? Tình, tiền hay một điều gì khác?”.
Tôi hệ thống lại mọi chuyện. Lan Nhi yêu tôi ban đầu hoàn toàn vô tư, nhưng sau này em hay bàn đến chuyện xin ba má tôi căn biệt thự đang cho thuê trên Thủ Đức, khuyên tôi nên mua đất ở Đà Lạt để làm nhà nghỉ dưỡng... Tôi nghĩ đó là do Lan Nhi lo xa khi thấy tôi có đông anh em. Âu đó cũng là thường tình.

Nhưng giờ thì tôi nghĩ khác. Chẳng lẽ phía sau mối tình thơ mộng, trong sáng của tôi là một âm mưu? Vì sao Lan Nhi không ly dị người chồng bị thương tật mà lại tính chuyện thành hôn với tôi? Là người có học, Lan Nhi hẳn biết đó là phạm pháp...

Không biết bao nhiêu câu hỏi đã hiện lên trong tôi. Tôi hỏi và tự trả lời. Những câu trả lời không phải là đáp án chính xác. Tôi lại gọi điện, lại nhắn tin. Không có hồi đáp. Tôi đến nơi Lan Nhi làm việc để tìm người ta bảo em nghỉ phép. Tôi đến nhà dì dượng của em thì họ trả lời, sau lễ đính hôn, Lan Nhi không trở lại lần nào...

Tại sao Lan Nhi đột ngột biến mất như vậy? Tôi không biết thực hư mọi chuyện, không biết tương lai chuyện tình duyên của mình sẽ ra sao. Chỉ có Lan Nhi mới trả lời cho tôi, nhưng tôi biết tìm em ở nơi nào?
Read more…

Tôi phải làm sao

6:14 PM |
Tôi năm nay 34 tuổi, đã lập gia đình được 10 năm và hiện giờ, chúng tôi đang có hai cháu nhỏ, một trai, một gái. Không chỉ mọi người nhìn vào khen vợ chồng chúng tôi thuận hòa, gia đình nhỏ rất hạnh phúc mà chính tôi cũng cảm nhận được điều đó trong suốt những năm tháng sống chung với chồng.

Tôi là một người phụ nữ ưa hình thức, đặc biệt là rất thích những người đàn ông đẹp trai, phong độ. Nhưng chồng tôi là người đàn ông không được như vậy, mà ngược lại, anh càng ngày càng khiến tôi chán chường, mệt mỏi. Anh quá khô khan trong tình cảm, lại không biết tâm lý của vợ để chiều chuộng nên tôi cảm thấy không còn hứng thú mỗi khi gần gũi anh.

Cho đến một ngày, tôi tình cờ gặp anh – một người đàn ông rất đẹp trai, phong độ và ga lăng. Anh hơn tôi 2 tuổi, đã có gia đình và hai cô con gái nhỏ.

Ngay từ buổi đầu tiên gặp nhau, anh đã có cảm tình với tôi và chủ động xin số điện thoại tôi. Đến ngày hôm sau, anh đã nhanh chóng liên lạc với tôi và mong muốn được gặp tôi.

Tôi thực sự rất vui sướng khi được một người đàn ông hoàn hảo như vậy để ý, hẹn hò. Chính vì thế nên tôi đã không từ chối mà vui vẻ nhận lời ngay. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò nhau cũng là lần đầu tiên, tôi bước vào nhà nghỉ cùng một người đàn ông khác.

Mặc dù rất áy náy, xấu hổ vì phản bội chồng con nhưng tôi thực sự hạnh phúc khi được ở bên anh và cảm thấy rất hào hứng với anh trong chuyện chăn gối. Đấy là điều tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở chồng mình…

Cứ mỗi lần gặp anh xong, tôi không muốn rời xa anh nửa bước. Tôi không ngần ngại nói với anh mong muốn của mình: “Ước gì anh là chồng em”. Tôi rất muốn sở hữu anh cho riêng mình nhưng tôi biết mình không được phép làm điều đó vì tôi và anh đều đã có gia đình nhỏ.

Có một thời gian, vì quá yêu và nhớ anh, tôi đã thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho anh khiến vợ anh phát hiện được. Vì không muốn gia đình tan vỡ nên anh đã nói với tôi rằng: “Vợ anh đã biết chuyện rồi, em đừng gọi cho anh nữa. Hãy quên mối tình này đi và hãy giữ nó vào một góc trong trái tim em thôi nhé!”.

Tôi đã khóc rất nhiều khi nhận được những dòng tin nhắn đó của anh. Nó như những gáo nước lạnh dội vào trái tim đang nhức nhối của tôi… Dù không muốn rời xa anh nhưng tôi vẫn nhắn gửi cho anh những suy nghĩ của lòng mình: “Bất cứ lúc nào anh cần em thì trái tim em sẵn sàng mở cửa để đón chờ anh”.

Nếu anh bỏ vợ để đến với tôi, tôi cũng sẵn sàng bỏ gia đình để theo anh (Ảnh minh họa)
Từ ngày ấy đến giờ, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa nhưng thi thoảng nhớ anh, tôi vẫn thường nháy máy cho anh. Dù biết tôi đang cố gắng liên lạc với anh nhưng anh vẫn không một lần hồi âm lại.
Bẵng đi 6 tháng, cho đến thời gian gần đây, anh lại liên tục gọi điện cho tôi. Cứ mỗi lần nhìn thấy số anh, tôi lại mừng rỡ vì biết rằng, mình sẽ còn rất nhiều cơ hội được ở bên người đàn ông mình  yêu nhất.

Và mới tuần trước đây thôi, chúng tôi lại cùng nhau vào nhà nghỉ. Vừa gặp nhau, hai đứa đã lao vào nhau như con thiêu thân, không cần nghĩ đến những áp lực công việc, gia đình nữa. Tôi chỉ biết rằng, lúc ấy tôi đang được hưởng cuộc sống hạnh phúc thật sự…

Khi ở bên anh, tôi không ngớt lời gọi anh là “chồng” và dành những lời ngọt ngào, âu yếm nhất.
Sau những phút giây ân ái mặn nồng bên nhau, anh dẫn tôi đi ăn phở ở quán ngon nhất trên phố cổ. Khi ngồi đối diện với nhau, anh luôn dành cho tôi ánh mắt tình tứ và đầy ham muốn, ánh mắt đó khiến tôi không được tự nhiên cho lắm nhưng ngược lại, tôi lại rất thích nó và lúc nào cũng nghĩ đến anh với ánh mắt khao khát ấy.

Từ ngày gặp anh về, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến anh và muốn được chạy đến bên anh thật nhanh sau những giờ tan sở. Tôi dường như đã quá yêu anh, quá si mê người đàn ông cuốn hút ấy.
Cũng vì quá si mê anh nên những lúc ở bên chồng, tôi lại thấy nhàm chán và không còn hứng thú nữa. Mỗi lần chồng đòi hỏi, tôi lại né tránh khiến anh ấy bực tức. Có những lúc thấy chồng cau có, khó chịu, tôi lại chấp nhận để chiều theo ý anh ấy. Nhưng khi vào cuộc, tôi lại nhắm mắt và tưởng tưởng mình đang “yêu” người tình của mình.

Có lần, tôi đã hỏi anh rằng: “Anh có dám bỏ vợ để đến với em không? Nếu anh dám làm điều đó thì em cũng sẵn sàng bỏ chồng để mình đến với nhau”.  Anh đã không cần suy nghĩ mà nói với tôi rằng: “Em ạ! Đừng vì sự ích kỷ của bản thân mình mà làm cho người khác khổ. Thỉnh thoảng mình gặp nhau cũng đã hạnh phúc lắm rồi”.

Dù biết anh rất tôn trọng mái ấm gia đình nhưng tôi lại không muốn như vậy. Lúc nào tôi cũng mong mỏi rằng, nếu anh sẵn sàng từ bỏ tất cả để đến với tôi thì tôi cũng sẽ hy sinh tất cả để được làm vợ của anh, mặc dù biết rằng, sẽ có rất nhiều người ngăn cản điều đó.

Hôm kia, chúng tôi lại tiếp tục có một cuộc hẹn hò vui vẻ trong nhà nghỉ. Tôi cũng không hiểu được vì sao anh lại khiến tôi mê mệt như vậy? Có những lúc tôi cũng nhận ra rằng, làm điều đó là sai trái với đạo đức, là có lỗi với chồng con nhưng sao tôi không thể cắt đứt hẳn được với anh.

Các bạn ạ! Chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ rằng, anh mới chính là người đàn ông thực sự của cuộc đời tôi, còn chồng chỉ là người đàn ông “trách nhiệm” của tôi thôi!

Tôi không biết phải làm sao nữa khi mỗi lần ở bên chồng, tôi lại nghĩ và tưởng tưởng đến giây phút hạnh phúc ân ái bên anh.
Read more…

26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương

2:55 PM |
Anh vẫn gần gũi, thân mật với tôi... nhưng tôi không biết được tình cảm anh dành cho tôi thế nào. 

Tôi năm nay 26 tuổi, sinh ra trong một gia đình có 5 anh chị em ở Hải Phòng. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Dù chỉ mất 2 tiếng về thăm gia đình nhưng vì công việc bận rộn nên một tháng, tôi chỉ có thể về thăm nhà một lần.

Sống xa nhà lâu năm, tôi quen với việc tự lo cho bản thân. Những lúc ốm đau hay gặp khó khăn trong công việc, tôi cũng chỉ lủi thủi với cuộc sống của riêng mình, không dám tin tưởng và chia sẻ cùng ai.
Có những lúc ốm nặng, tôi tủi thân nhớ nhà cũng không dám cho bất kỳ ai trong gia đình biết. Một phần tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi, phần nữa tôi xác định rõ đây là sự lựa chọn của bản thân mình khi chấp nhận sống xa nhà. Và dù đối mặt với khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình.

Khi bộn bề với những lo toan trong cuộc sống, tôi chỉ muốn về với gia đình, được ở gần người thân, được bố mẹ động viên, vỗ về. Và chỉ khi được trở về nhà, tôi mới cảm nhận được cuộc sống thế nào là bình yên, thoải mái.

Mỗi lần tôi về nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện cưới xin khiến tôi rất khó nghĩ. Trước đây, tôi cũng đã có một mối tình đầu kéo dài suốt hai năm... nhưng nó đã kết thúc bằng những chuỗi ngày đau đớn, đầy nước mắt của tôi.

Tôi được đánh giá là cô gái nhanh nhẹn, dễ tiếp thu... nhưng chỉ vì những vấp ngã trong chuyện tình cảm, tôi thấy mình bị mụ mị đi rất nhiều. Sau ba năm chia tay người cũ, tôi vẫn không thể yêu được ai, dù bên cạnh tôi không ít người theo đuổi.

Cứ mỗi lần về nhà, mẹ tôi lại lẩm bẩm: "Số mày trắc trở chuyện tình duyên", rồi lại đưa mấy cô gái trong xóm bằng và ít tuổi hơn tôi ra để so sánh, rằng người ta như vậy đã có chồng, có con hết rồi, đằng này con gái mẹ chẳng thấy đả động gì.

Tôi muốn hỏi anh có yêu tôi không... nhưng tôi không đủ can đảm làm điều đó (Ảnh minh họa)

Những lúc mẹ nói như vậy, tôi thực sự rất buồn và chán nản. Khi không chịu được nữa, tôi lại vào giường nằm khóc thút thít. Tôi biết nếu mình đi lấy chồng, tôi sẽ không được ở bên mẹ nhiều nữa, không được về nhà mỗi lúc mình muốn, không được làm theo những ý thích của riêng mình... Tôi muốn san sẻ cho mẹ hiểu điều này nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ mong tôi sớm ổn định cuộc sống gia đình, để bố mẹ đỡ phải suy nghĩ, phiền lòng.

Hai tháng trước, tình cờ vào mạng xã hội, tôi đã quen anh. Sau nhiều lần nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống mỗi người, anh xin số tôi rồi mời tôi đi ăn. Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng nụ cười anh đa chiếm trọn trái tim tôi lúc nào không hay biết.

Những ngày đầu gặp anh, tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười của anh, luôn mong muốn chúng tôi có thể nên đôi nên lứa. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau khá nhiều... nhưng thời gian gần đây, anh dường như cố tình giãn khoảng cách với tôi. Anh vẫn đưa tôi đi ăn, đi chơi nhưng không còn nhắn tin, điện thoại nói chuyện với nhau như trước nữa.

Quen nhau được hơn hai tháng, tôi cũng chỉ biết đôi chút về anh. Anh đang làm cho một cơ quan nhà nước, có địa vị trong xã hội và gia đình anh cũng rất giàu có, gia giáo. Chính những điều đó khiến tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách rất lớn. Tôi sợ mình trèo cao sẽ ngã đau nên tôi không hy vọng anh sẽ đến với mình.

Dẫu đã xác định được tư tưởng như vậy nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ anh. Dù cho đôi lúc anh lạnh lùng, vô tâm với mình nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười anh dành cho tôi từ giây phút đầu.

Những buổi tối ở nhà một mình, tôi tự hỏi, không biết giờ này anh đang làm gì? Anh quen tôi qua mạng ảo thì cũng có thể quen, chuyện trò và hẹn hò với những cô gái khác nữa... Chính những điều đó khiến trong đầu tôi lúc nào cũng nghi ngờ anh, nghi ngờ những gì anh dành cho tôi trong thời gian qua chỉ là sự giả tạo.

Tôi thực sự không biết tình cảm anh dành cho tôi như thế nào, còn tôi thì biết rất rõ, mình đang yêu đơn phương anh.

Hôm qua, mẹ bỗng gọi tôi về nhà để xem mặt một chàng trai do người họ hàng mai mối. Nghe mẹ nói xong, tôi đã khóc rất nhiều. Thực sự tôi không muốn lấy một người tôi không yêu... hơn nữa, giờ đây tôi đang yêu thầm một người khác, tôi không muốn làm điều gì đó trái với trái tim, tình cảm của mình.

Tôi rất muốn gọi điện cho anh để nói với anh chuyện đó nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ với anh chuyện tế nhị này. Bởi tôi sợ nếu anh không yêu tôi, anh sẽ khuyên tôi nên về quê để gặp thử họ xem mọi chuyện thế nào, và biết đâu...

Anh hơn tôi 6 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vì anh chưa tìm được một người phụ nữ thật sự hợp với mình. Giữa tôi và anh cũng không có bất cứ sự ràng buộc nào nên nếu anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể trách cứ được ở anh bất cứ điều gì.

Các bạn ạ! Bây giờ tôi thực sự không biết phải làm sao nữa? Tôi yêu anh ấy... nhưng không hề biết được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào. Liệu tôi có nên hỏi thẳng anh về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua không? Và nếu hỏi như vậy, liệu tôi có bị cho là người vô duyên không?
Read more…

Lời cuối trước khi em lấy chồng

2:54 PM |
Không hiểu sao em lại muốn nhắc lại chuyện của mình, một lần cuối thôi. 

Vậy là mình chia tay nhau gần 3 năm rồi anh nhỉ? Cho đến bây giờ tim em vẫn còn đau đấy anh ạ! Yêu nhau 6 năm dài rồi cuối cùng mình cũng chọn giải pháp chia tay. Điều mà em không hề nghĩ đến khi yêu anh, vì trong thâm tâm em đã chọn anh là người em sẽ lấy làm chồng. Vì anh là mẫu người em chọn, một người đàn ông hiền lành, chín chắn, được mọi người yêu thương. Tình yêu của mình cũng rất thơ ngây và trong sáng. Em rất tin anh, và cũng chỉ có một tình yêu duy nhất dành cho anh. Anh luôn ở bên mỗi khi em buồn, là bờ vai mỗi khi em mệt mỏi, nụ cười của anh làm em xua tan hết buồn phiền. Mỗi khi ở bên anh em rất vui và hạnh phúc.

Thời gian đó không lâu, em phải ra thành phố kiếm việc làm, anh luôn động viên, an ủi, bảo em đừng vì miếng cơm manh áo mà quên việc học hành. Em vì anh mà đã cố gắng học tập chăm chỉ. Em chọn nghề sư phạm mầm non vì anh cũng đã xin đi dạy trên xã. Anh có biết ước nguyện của em là sớm được về với anh, để bù đắp lại những tháng ngày xa cách, những tháng  ngày yêu nhau mà không được gặp nhau. Anh đi làm ở nơi núi non xa xôi, em học ở thành phố biển. Hai chúng ta như mặt trăng và mặt trời ít khi nào được gặp nhau, có khi một năm chỉ gặp được 2 lần, nhưng cho dù có cách xa thế nào em vẫn giữ tình yêu dành cho anh trọn vẹn. Dù quanh em có nhiều người theo đuổi, em vẫn không để ý. Những ngày lễ trong năm em vẫn tự nhủ mình rằng, nơi xa ấy có anh nhớ về em, không được buồn phiền. Em cố gắng xem tất cả những ấy thật bình thường để khỏi phải chạnh lòng khi thấy bạn bè mình đi chơi với người yêu, còn em thì trốn biệt trong nhà để khỏi thấy từng đôi tay trong tay dạo phố.

Những ngày anh được về quê, em biết mà không có thời gian về được vì em phải vừa học vừa làm, những lúc ấy em buồn và nhớ anh nhiều lắm, nghe được giọng nói của anh mà nước mắt em cứ tuôn rơi. Em nhớ một lần hay tin anh về, em vui quá thế là trốn học chạy xe 2 tiếng rưỡi đồng hồ về nhà thăm anh, chỉ được 30 phút em phải chạy xe ra lại Thành phố, trong thời tiết mưa tầm tã. Lúc đó về trò chuyện cùng anh em rất vui, vô tình cầm điện thoại của anh, em bật xem tin nhắn. Em thấy một tin nhắn của anh nhắn cho đồng nghiệp rằng: "Về quê anh buồn lắm, không nhớ người yêu mà nhớ đồng nghiệp quá à". Khi ấy tim em như vỡ vụn ra từng mảnh, cứ nhói lên từng hồi.

Em vội vã quay lưng ra đi, nước mắt chan hoà trong nước mưa. Đoạn đường hôm đó dài đằng đẵng. Anh không một bước chân tiễn em đi. Lúc đó em cảm nhận ra một điều em đã mất anh rồi. Nhưng em vẫn tin anh không phải là người như vậy. Anh vẫn thường xuyên chở cô đồng nghiệp đi đi về về đều đặn trong những dịp anh về quê. Anh đã bảo rằng cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi, anh không thích cô ấy. Em tin vào điều ấy, em tin anh.

Chúng ta hãy cố gắng sống tốt, sống thật hạnh phúc anh nhé! (Ảnh minh họa)

Vào dịp Tết mình được ở bên nhau, cùng nhau đi chơi. Vậy mà ngày em đi ra lại Thành phố anh lại vào quê của cô đồng nghiệp ấy, còn chở cô ấy về nhà anh chơi, ở lại một đêm để sáng hôm sau chở cô ấy lên trường. Nghe tin ấy như sét đánh ngang tai đó anh ạ. Em gục ngã hoàn toàn, mất hết niềm tin vào tình yêu anh dành cho em. Em nghĩ xa mặt thì cách lòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Sau ngày đó anh đâu biết em đã đau khổ thế nào, chờ đợi từ anh một lời giải thích mà không thấy tin tức gì của anh. Em như người mất hồn không tập trung vào việc gì cả.

Em biết xa em anh thiếu thốn tình cảm, thiếu sự quan tâm của người mình yêu. Nhưng em cũng vậy và cũng cố gắng vượt qua, vậy tại sao anh không thể? Chỉ còn vài tháng nữa thôi là em tốt nghiệp ra trường sẽ cùng anh xây dựng hạnh phúc. Vậy mà anh không chờ đợi được sao? Em cũng tự trách mình không thể ở bên cạnh anh những lúc anh cần, nhưng đó là do hoàn cảnh không cho phép chứ nào em muốn vậy đâu. Cuối cùng em cũng gặp anh. Anh giải thích với em rằng anh chỉ dẫn cô ấy về nhà để thử xem em có yêu anh, có ghen hay không? Một lý do hay là lời biện hộ cho hành động của mình, em chủ động chia tay để anh và cô ấy được tự do đến với nhau mà không có trở ngại nào, em chấp nhận đau khổ để anh được hạnh phúc. Vì em biết cô ấy có thời gian ở bên anh, sẽ quan tâm anh nhiều hơn em, cùng anh chia sẻ được nhiều điều.

Hạnh phúc của em đã thay đổi, từ nay trong những giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc chỉ còn lại mình em, anh chỉ còn là chiếc bóng hằn sâu vào tim em. Chỉ vài tháng sau anh cưới vợ, em chua chát cười ra nước mắt chúc mừng hạnh phúc của anh. Ngày anh rước cô ấy về làm vợ, em vẫn đến dự với tư cách là bạn bè, là hàng xóm của nhau, mọi người nhìn em đầy ái ngại, tim em vụn vỡ theo từng bài hát mừng hạnh phúc của anh, và em đã say, em đã kiềm chế những giọt nước mắt, chỉ có những nụ cười buồn trên mắt em thôi. Lúc về đến nhà cũng là lúc nước mắt em bắt đầu rơi, ướt đẫm cả chiếc gối, những điều này anh không hề biết, đúng không anh? Bởi vì lúc đó anh đang vui vẻ bên cô dâu mới mà. Em quyết định ra lại Thành phố tiếp tục công việc của mình và chôn chặt nỗi đau tình đầu vào tận sâu trong trái tim của mình. Quyết định sống tốt với chính bản thân mình và sẽ xem anh như một người anh cho dù nỗi đau anh mang lại cho em rất lớn.

Ba năm rồi giờ gặp lại, anh già hơn trước, đứa con trai kháu khỉnh đã lên một tuổi, vợ anh đã mang thai lại đứa thứ hai, nhìn anh hạnh phúc bên gia đình của mình, em cũng mừng cho anh nhưng cũng dấy lên một nỗi ganh tỵ, vì anh đã có hai đứa rồi mà em thì mới chuẩn bị lập gia đình, biết bao giờ mới bằng anh cơ chứ. Em cũng tin rằng anh đang cầu chúc cho em gặp một người đàn ông tốt, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Lời cuối cùng em muốn nói rằng hai chúng ta hãy cố gắng sống tốt, sống thật hạnh phúc anh nhé!
Read more…

Em lấy chồng, anh xuống tóc đi tu

2:51 PM |
 Em đã chọn chữ hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật. 

Cái rét đầu đông đã tràn về cứa từng thớ thịt, anh ngồi đây trước cửa nhà tam bảo với tấm áo mỏng manh của một kẻ tu hành. Ngày mai chỉ ngày mai thôi khi bình minh đã lên thì những việc của ngày hôm nay người ta sẽ gọi bằng hai từ “quá khứ’’ và anh cũng vậy cái tên “gà công nghiệp‘’ sẽ không còn tồn tại trên thế gian nhỏ nhen chật hẹp này nữa mà thay vào đó người ta sẽ gọi anh bằng hai từ “chú tiểu’’.

Thời gan 6 tháng thử thách làm công quả đã qua và anh nhận ra: Đường đời chật hẹp người chen lấn / Lối đạo thênh thang ít kẻ tìm.

Con đường anh bước tiếp sẽ không có em kề bên nhưng sẽ có nhiều người dõi theo để anh vững bước. Anh đã khóc, khóc còn nhiều hơn cả những trận mưa mùa rét quê nhà, tâm trạng ngổn ngang buồn vui xen lấn, chắc giờ này em cũng đang chuẩn bị cho một ngày cưới rất gần…

Những chiếc khăn em đan và những món quà giản đơn tự tay em làm, anh đã chôn chúng dưới gốc cây bồ đề sau chùa rồi em ạ. Có lẽ đã đến lúc để cho chúng ngủ yên với những giấc mơ đẹp trong quá khứ. Thời gian trôi nhanh quá phải không em nó đã và đang ăn mòn hết những gì mà ta gọi là kỉ niệm. 6 tháng rồi em, đã tới lúc thứ tình yêu chỉ được nuôi dưỡng bằng niềm tin và ảo mộng 2 năm 3 tháng 5 ngày cần ngừng thở. Anh sẽ khoác áo nâu soong để chôn chặt niềm đau, riêng em sẽ khoác áo vu quy để sánh bước bên người trong ngày hạnh phúc. Anh sẽ không trách em bởi con đường chúng ta đi không còn chung lối nếu có trách anh chỉ trách nghịch cảnh đời đã cho mình gặp nhau yêu nhau nhưng lại bắt mình phải xa nhau.

Em là con của một chi cục trưởng chi cục thuế, còn anh chỉ là con của một người nông dân chân lấm tay bùn nhưng anh sẽ không thấy tủi nhục bởi người ta có thể chọn lựa nhiều thứ nhưng có ai chọn cha chọn mẹ được đâu em. Bây giờ nếu có gặp em cũng chẳng nhận ra anh,  bởi anh không giống một chàng trai đầy bản lĩnh với tính cách cương trực của HLV võ thuật nữa rồi mà thay vào đó anh đã học được cách cúi đầu thắp nén nhang thơm trước bàn thờ tam bảo. Anh cũng chẳng còn giống một cán bộ nhà nước khi đã khoác trên mình chiếc áo đường tu và có lẽ ngay lúc này bố mẹ em cũng đang rất hạnh phúc khi con gái nghe lời lên xe hoa cùng người đã định, môn đăng hậu đối phải không em. Căn nhà mộng ước nhỏ xinh chúng ta thường hay nói sẽ có nhưng người sống cùng em lại chẳng phải là anh.

Ngày mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng? 

Anh đã từng có em và nghĩ rằng mình có tất cả nhưng giờ đây anh lại nhận ra đó là chỉ là ảo mộng của cuộc đời. Người ta thường vất vả cả đời chỉ vì mong cuộc sống đã vất vả hơn.

Con đường anh đi bây giờ thanh tịnh lắm, chỉ có tiếng chuông chùa vọng lại trong tâm với câu kệ lời kinh tâm kính, không giống như những thứ ngôn ngữ ngọt ngào giả dối luyến ái đường trần. Ngày mình còn yêu nhau anh đã từng nói mỗi chúng ta chỉ là một ngọn nến hãy cháy và tỏa sáng hết mình dù sẽ tắt ngày mai nhưng giờ đây anh lại nhận ra có những ngọn nến sẽ  cháy mãi nếu theo con đường hoằng pháp.

Và em ơi ngày mai đây nếu có tình cờ trong phút giây nào đó, ta gặp nhau khi em cùng chồng sánh bước bên cổng chùa thì hãy lơ đễnh đi qua nhau như chưa hề quen biết, để chú tiểu này làm tròn bổn phận của một kẻ trần tu, để nước mắt bình yên sẽ không rơi nơi sân chùa thanh tịnh, để cho những kỉ niệm êm đềm chúng được ngủ yên và đừng bao giờ giữ kỉ vật của anh bên người ấy điều đó sẽ làm hoen ố cửa từ bi, em đã chọn chữ hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật.

Mỗi chúng ta hãy đi con đường mình đã chọn, mọi việc tùy duyên, ngày mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng? 6 tháng ấy mình không liên lạc không biết gì về nhau nhưng thứ anh biết là mình đã sai lầm khi yêu mà không thể gắng. Xin gửi lại em tất cả dĩ vãng một thời.

Con nguyện bỏ hết bụi trần theo ánh hào quang...
Read more…

Lỗi lầm trước đêm cưới

5:32 PM |
Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn không nguôi nhớ về cái đêm ấy.

Anh và nàng yêu nhau đã 2 năm nay. Tình yêu đến tự nhiên, 2 người thực sự cảm thấy yên bình và hạnh phúc khi bên nhau. Anh là người đàn ông chu đáo, chung thủy và có chí cầu tiến. Đó là những đức tính vô cùng quý báu của một người chồng tương lai. Nàng xác định, đời này nàng sẽ lấy anh làm chồng.

Sẽ là như thế nếu như không có ngày nàng gặp chàng - giám đốc thị trường công ty đối tác của nàng. Lần đầu tiên trong đời, trái tim nàng đập điên cuồng vì một người đàn ông như thế.

Chàng cũng đã có vợ sắp cưới ở nước ngoài, nơi mà sau khi hết đợt công tác này, chàng sẽ về làm đám cưới với cô ấy. Nàng cũng đã có anh - người mà nàng định sẽ lấy làm chồng mình. Nhưng, nàng và chàng, dường như vẫn không thôi được khao khát dành cho nhau.
Ảnh minh họa
 Từ lần đầu tiên gặp chàng, nhìn nụ cười và nghe tiếng chàng nói, nàng không lúc nào không nguôi nghĩ về chàng. Trong khi ấy, anh chẳng hề hay biết gì cả. Anh vẫn ôn tồn và chu đáo, quan tâm đến nàng từng li từng tí, âu yếm nhìn nàng ngủ, vụng về lau giọt nước mắt cho nàng mỗi khi nàng giận dỗi.

Nhìn những cử chỉ ấy của anh trong đêm khuya, nàng hối hận. Nàng đang làm gì thế này? Sao nàng nỡ đối xử với anh như vậy? Anh tin và yêu nàng dường ấy cơ mà. Nàng phải ngay lập tức chặt đứt, giết tận gốc cái tình cảm ngoài luồng vừa nhen nhóm này thôi.

Nhưng vì công việc mà những cuộc gặp gỡ của nàng và chàng vẫn phải tiếp diễn. Và càng gặp gỡ chàng, tiếp xúc với chàng, nhận những lời tán tỉnh của chàng, nàng càng không thể điều khiển được trái tim mình nữa.
Chàng - phong độ, manly và rất mực ga lăng. Chàng - lịch lãm, từng trải, thực sự cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với anh. Chàng cho nàng những phút giây đắm say mãnh liệt, những cảm xúc khiến cho con người ta muốn nổ tung. Chàng - một cơn sóng đầy khát khao và chiếm hữu, đầy đam mê cháy bỏng và dục vọng nồng nàn. Còn anh - yên bình như mặt hồ phẳng lặng, tĩnh lặng như màn đêm.

Anh hồ hởi lên kế hoạch cho đám cưới. Thực ra kế hoạch này anh và nàng đã bàn bạc từ vài tháng trước, chỉ không lường được có một sự cố là chàng đột nhiên xuất hiện mà thôi.

Trái tim nàng đang hướng về chàng nhưng lí trí thì luôn nói cho nàng biết rằng, anh mới thực sự là người đàn ông nàng có thể yên tâm tuyệt đối để gửi gắm cả đời. Với anh còn là tình nghĩa 2 năm yêu nhau, gia đình 2 bên đều hết lòng ủng hộ quan hệ của 2 người. Anh cũng chưa khi nào làm gì có lỗi với nàng cả.

Còn chàng chỉ là người đi lướt qua cuộc đời nàng mà thôi. Chàng và nàng vốn dĩ đều đã thuộc về người khác. Chàng chẳng thể chia tay vị hôn thê lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Nàng cũng chẳng thể từ bỏ anh - người hết lòng yêu nàng. Nàng hiểu và chấp nhận điều ấy.

Đám cưới do một tay anh chuẩn bị. Ngày lên xe hoa ngày một đến gần. Nàng lơ đễnh với chính sự kiện trọng đại của đời mình. Nàng sắp là gái đã có chồng, chàng cũng sắp trở về làm đám cưới với vị hôn thê và định cư luôn bên đó. Biết rằng đó là định mệnh nhưng sao nàng và chàng vẫn không không thể ngừng nhớ về nhau. Phải kìm nén cảm xúc con tim thật là một việc khó khăn biết bao.

Đêm trước ngày nàng cưới cũng là đêm trước ngày chàng bay. Chàng bảo, không muốn nhìn thấy nàng mặc váy cô dâu nắm tay người đàn ông khác. Nàng và chàng hẹn gặp nhau. Tình cảm dồn nén bấy lâu như chỉ trực bùng phát vào lúc này. Cái cảm giác sắp mất nhau mãi mãi ấy thật đau đớn và xót xa làm sao.

Bao thứ lí trí nhắc nhở nàng bấy lâu nay phút chốc bay biến hết. Và, nàng đã lao vào vòng tay chàng, không ngần ngại. Nàng nhủ thầm, chỉ một lần thôi, cho nàng được làm theo tiếng con tim mách bảo! Anh nhắn tin cho nàng, dặn nàng đi ngủ sớm, chúc nàng ngủ ngon, nàng cũng chẳng hề hay biết.

Một đêm cuồng nhiệt và nóng bỏng. Sáng hôm sau, trở về, nàng sẽ là cô dâu của anh. Và chàng sẽ là chú rể của người con gái khác.

Nhưng khi màn đêm tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ, nhìn căn phòng khách sạn với chăn đệm lộn xộn, nàng giật mình hoảng sợ. Nàng đã làm gì thế này? Nàng đã phản bội anh thật rồi ư? Nàng hãi hùng với sự thật bày ra trước mắt, vùng bỏ chạy.

Anh dắt tay nàng vào lễ đường. Đối mặt với anh, cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi khiến nàng run rẩy. Đám cưới - sự kiện thiêng liêng của đời nàng mà nàng không thể nở nổi một nụ cười cho ra hồn. Anh tưởng nàng hồi hộp và lo lắng - tâm trạng chung của các cô dâu sắp về nhà chồng, nên càng nắm chặt tay nàng hơn, như nói với nàng rằng: “Đừng lo, đã có anh ở đây!”.

Nàng chỉ muốn òa khóc. Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn day dứt không yên về cái đêm ấy.

Chàng đã rời xa, chẳng còn hiện diện trong cuộc sống của nàng nữa. Nhưng cái đêm mà chàng mang lại ấy vẫn ngày ngày ám ảnh nàng không nguôi. Lạ thay, những cảm giác nhung nhớ và yêu thương chẳng còn, giờ còn lại trong nàng chỉ còn là cảm giác tội lỗi vô bờ khi nhìn người chồng nhất mực yêu mình.

Có lẽ nàng sẽ phải dùng cả đời này để chuộc lỗi với anh cho một đêm nông nổi ấy…
Read more…

Hài hước chuyện “không yêu trả dép anh về”

5:22 PM |

Sau khi tình yêu không thành, một anh chàng đã đến nhà người yêu cũ thẳng thắn đòi lại tất cả quà đã tặng cô gái cùng một cây quạt điều khiển từ xa trước đây đã “trót” tặng bố mẹ người yêu.


Chia tay đòi tiền cơm, nước

Liên quan đến câu chuyện đòi lại tình phí sau chia tay, Lan (Hòa Bình, nhân viên văn phòng ở Hà Nội) kể: “Bạn cùng lớp mình yêu một anh và sống thử trong 2 năm. Anh này ngoài đi học còn đi làm thêm kiếm tiền nuôi 2 đứa (tất nhiên là vẫn có tiền bố mẹ phụ vào) còn bạn mình ở nhà nấu nướng, giặt giũ, chăm “chồng”.

Nàng chiều chồng như “chiều vong”, sáng lọ mọ nấu đồ ăn sáng, hôm nào anh ta chán không muốn ăn cơm là ra đầu ngõ mua xôi, cháo… cho chàng đổi vị. Có hôm hết tiền, nó chỉ dám mua một phần nhường người yêu ăn còn mình thì ôm bụng rỗng đến lớp.

Ra trường 2 người chia tay nhau, nàng chưa kịp nguôi đau khổ thì anh kia đã đến và đòi “tình phí” là 20 triệu (tiền ăn uống, phòng trọ, học phí...) Bạn mình không có tiền đã phải bán tháo cái xe máy bố mẹ vừa cho mua để đưa trả lão kia”.

Đến hiện tại dù đã 3 năm trôi qua nhưng nhóm bạn của Nga (cựu sinh viên ĐH quốc gia HN) vẫn còn nhớ câu chuyện “bị đòi thẻ nhớ” của cô nàng.

Nga yêu một anh quê ở Quảng Ninh sau một thời gian ở chung xóm trọ. Anh chàng đang đi học nhưng nhà có điều kiện nên cuộc sống sinh viên khá dư giả. Trong một lần điện thoại của Nga hỏng thẻ nhớ, anh này hào phóng nói: “Anh còn 1 cái thẻ nhớ hơi cũ nhưng em chưa mua thẻ mới thì cứ lấy mà dùng”.

Tuy nhiên chỉ sau một thời gian ngắn, 2 người đã chia tay. Sau khi chia tay 3 tháng, đang lúc đi chơi với bạn Nga nhận được tin nhắn từ người yêu cũ. Không một lời hỏi thăm, không một chút níu kéo, anh này thẳng thừng nhắn đòi Nga trả lại cái thẻ nhớ đã cũ với lý do “Cái đó là thẻ nhớ của mẹ anh mẹ anh hỏi nên anh mới phải bảo em”.

Nga bảo: “Tất nhiên thẻ của anh ta anh ta có quyền đòi lại nhưng mình thấy choáng quá vì cái thẻ nhớ dung lượng ít lại cũ mình cũng không còn dùng nữa (Nga đã mua thẻ mới). Anh ta bảo thẻ của mẹ nhưng mình biết đó chỉ là cái cớ”.

Đòi lại quà đã tặng phụ huynh “hụt”

Thành viên có nick muaxuanucu, trên một diễn đàn, cũng kể lại câu chuyện bị người yêu đòi quà. Theo người này, cả 2 yêu nhau được một năm nhưng vì người yêu có nhiều biểu hiện lăng nhăng (cùng một lúc cò cưa nhiều em khác) nên cô gái đã nói lời chia tay.

Tuy nhiên, chia tay xong cô gái trẻ cũng không được yên khi anh người yêu cũ cho em trai đến tận nhà đòi chiếc điện thoại anh này tặng ngày 8/3. Gặp hôm thành viên này đi làm nên chưa trả điện thoại được, anh ta đe dọa nếu cô không trả thì trong 7 ngày tới sẽ gọi điện về quê đòi bố mẹ cô.

Khi cô gái cho người đến trả lại (vì không muốn nhìn thấy mặt tên đểu) hắn vẫn còn nì nèo bắt cô trả nốt cái… sạc pin.

Trên diễn đàn này, một thành viên khác cũng góp chuyện: “Cô bạn mình được giới thiệu một anh chàng, cò cưa tán tỉnh độ 3 tháng (trong sáng hoàn toàn). Sau 3 tháng có hoa, quà và mấy lần đi chơi (1 lần thuê taxi đi Sơn Tây, 1 lần đi hát karaoke, 1 lần xem phim và ăn uống với bạn bè mấy lần), bạn mình bảo không hợp nên không thể tiến xa được. Ngay sau đó, anh chàng này viết ra 1 tờ giấy rồi bảo thằng bạn mang đến đòi lại tiền với lời dặn “ít nhất cũng phải đòi được 3 triệu”“.

Thành viên Sadday kể: “Một anh yêu một chị mấy năm. Khi yêu nhau anh tặng chị lắc tay, đồng hồ và còn tặng bố mẹ chị cái quạt điều khiển từ xa để tỏ lòng thành. Nhưng về sau hai người lục đục, rồi chị bảo chia tay. Anh đe dọa: Nếu chia tay thì sẽ phải trả lại hết những gì anh đã tặng từ cái kim đến con voi nhé. Chị cũng ok”.

Tưởng anh chỉ nói lúc giận dỗi nhưng “Hôm sau anh tới nhà, “xin” luôn cả cái quạt đã tặng nhạc phụ nhạc mẫu hụt để mang về. Nhà chị vui vẻ trả hết mọi thứ từ lắc tay, nhẫn, đồng hồ... anh mua cho chị từ hồi nào tới cả cái quạt. Tiễn anh về, các bác còn cám ơn anh rối rít vì “May quá cháu không thành con rể của bác”.

Read more…

Nghiện sex vì làm việc nhiều với trai Tây

7:22 PM |

Tây thoáng thì ta thoáng.


Những “đức tính tốt” dễ biến bạn thành gái ế
Khác với nền văn hóa Phương Đông coi trọng và đề cao trinh tiết, giới trẻ phương Tây tiếp cận việc tình dục một cách thoải mái, đơn giản và nhẹ nhàng như một bài tập thể dục, một thú vui hoặc một nhu cầu cần được giải tỏa. Điều này có thể thấy rõ ràng qua những bộ phim, những chàng trai cô gái quen nhau trong một bữa tiệc, một quán bar, ngoài bãi biển, sau vài giờ nói chuyện hợp cạ thì tối hôm đó có thể ngay lập tức xảy ra tình một đêm.
Và khi xã hội du nhập, luồng tư tưởng đó được truyền đến giới trẻ việc qua những môi trường làm việc, những đồng nghiệp, người bạn phương Tây. Hoài An kể: “Mọi thứ đến với họ rất tự nhiên và không hề ngại ngùng. Một người bạn Mỹ của mình cho biết, họ chỉ đơn thuần nghĩ có tình cảm với nhau, có nhu cầu thể xác và đó là xuất phát tự sự tự nguyện của cả hai bên thì có gì đâu mà xấu hổ. Đối với họ, việc quan hệ như một cách trao đổi và tìm hiểu về đối phương. Dĩ nhiên, đối với một số người thì nó như tình một đêm, mang tính chất giải trí”.
Thoáng như trai Tây
Chính vì những lập luận không có gì là phi logic này nên càng khiến nhiều người cảm thấy thú vị và bị ảnh hưởng, Hương Trà cho biết: “Mình hay tham gia nhiều nhóm hoạt động xã hội nên tiếp xúc với trai Tây nhiều. Tính họ thoải mái trong cách bộc lộ tình cảm như ôm hôn, nắm tay giữa chốn đông người dù chỉ là bạn bè.
Ban đầu còn thấy ngại ngại vì chưa quen nhưng dần dần hay đi chơi chung cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, cư xử và biểu hiện tình cảm không e dè gì cả. Vài người bạn Tây khi biết mình đã 23 tuổi mà chưa từng quan hệ thì khá ngạc nhiên, họ còn trêu đùa mình là cô bé chưa lớn nữa!”
Điều này hoàn toàn bình thường khi xung quanh mọi người có những biểu hiện tình cảm không giấu giếm và bạn bị ảnh hưởng. Đôi khi chính bạn cũng cảm thấy nó hay ho và thú vị. Anh Quân chia sẻ suy nghĩ: “Mình nghĩ việc thẳng thắng và tự do trong quan hệ tình cảm là hoàn toàn bình thường. Nếu yêu nhau và có nhu cầu tìm hiểu sâu hơn về nhau trong sự va chạm cơ thể thì cũng không có gì xấu. Mình nghĩ nhiều bạn trẻ Việt cũng ủng hộ điều này, nhưng vì ảnh hưởng bởi sự phán xét của cộng đồng và những quan niệm khắc khe về chữ trinh đã khiến họ sợ hãi không dám vượt qua ranh giới”.
Thoáng nhưng phải biết điểm dừng
Đôi khi những cô nàng cực kì nhút nhát hay kín kẽ, nhưng sau một vài lần làm bạn hoặc cặp kè với trai Tây thì tư tưởng của họ trở nên hoàn toàn thay đổi. Như cô nàng Kim Oanh, vốn dĩ là một cô nàng giữ kẽ khá nhiều trong các mối quan hệ, mối tình đầu của cô hồi 20 tuổi, thì sau khi quen nhau hơn 1 năm cô mới chịu để người yêu ôm hôn tự nhiên.
Sau khi ra trường đi làm, cô nàng có một khoảng thời gian cặp kè với một anh người Pháp, và dĩ nhiên khỏi nói, ban đầu Kim Oanh đã sốc thế nào trước nụ hôn nồng nàn lãng mạn và rất sâu của anh người yêu Tây này. Lúc đầu Kim Oanh còn ngại ngùng và tránh né, nhưng dần dần tiếp xúc riết rồi quen, cô nàng trở nên cực kỳ dạn dĩ trong tình yêu khiến thậm chí cả bạn bè cô cũng ngỡ ngàng.
Kim Oanh cho biết: “Thật ra mình tiếp xúc riết rồi quen, quen rồi thấy mọi chuyện bình thường, nhẹ nhàng. Dĩ nhiên cũng cần phải biết những giới hạn và chịu trách nhiệm trước mọi quyết định của mình, không bao giờ lấy cớ là sống thoáng như Tây rồi sống buông thả, quan hệ bừa bãi được. Sự thoáng ở đây tức là cái nhìn không quá khắt khe, gò bó và hạn chế tình cảm, nhu cầu tự nhiên của đôi bên chứ không phải ai rủ cũng lên giường và không có trách nhiệm với tình yêu của chính mình”.
Read more…

“Cú sốc” từ một bức thư tình

6:36 PM |

Bài trích đăng bức thư tình của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi từ gần 50 năm trước bỗng trở thành một trong những bài viết có số lượng truy cập “kỷ lục” tuần qua. Tại sao?

Những tưởng, giữa thời đại bùng nổ thông tin “sốc” như hiện nay, chẳng ai còn quan tâm đến một bức thư tình viết tay với ngôn ngữ văn chương, lãng mạn. 
 
Báo chí nhiều năm nay mải mê “chạy đua” đưa tin sốc, giật gân. Ai cũng nghĩ, chỉ những tin “sốc”, “sex”, “cướp, giết, hiếp”… mới có “view”, mới có sức hút “kinh khủng” với độc giả. Người ta săn lùng tin sốc như một thói quen nghề nghiệp, và mặc định tin sốc cũng là thói quen đọc, là “nhu cầu”, là thị hiếu của độc giả.

Những tưởng, giữa thời đại của Facebook, của Smart-phone, khi tất thảy mọi việc (kể cả tình yêu) đều được “giải quyết” nhanh gọn, chóng vánh, sẽ chẳng còn mấy ai quan tâm đến thư tình.
Những tưởng, giữa cuộc sống vội vã, mê mải mưu sinh với “cơm áo gạo tiền” như hôm nay, khi giá xăng, giá vàng, giá điện còn “đảo điên”… sẽ chẳng mấy ai có thời gian để lưu tâm đến sự lãng mạn, nên thơ của những bức thư tình.

Những tưởng, chuyện viết thư tình và đọc thư tình đã là chuyện của “ngày xửa, ngày xưa”.
 
Bức thư Trịnh Công Sơn gửi người yêu Dao Ánh năm 1965 khi cô còn là một nữ sinh
 
Thế nhưng, bài viết “Bức thư tình tuyệt hay Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi” đăng trên trang Văn hóa của báo điện tử Dân trí ngày 26/11 đã trở thành bài viết có số lượng độc giả “kỷ lục”, là một trong những bài viết có sức thu hút lớn nhất trong tuần qua.

Bài viết không chỉ thu hút đông đảo độc giả vào đọc bài, vào “Like”, còn thu hút đông đảo những ý kiến “comment” chia sẻ. Những dòng thư tình lãng mạn tưởng như đã bị lãng quên giữa cuộc sống đương đại thực dụng, vội vã, nay lại có thể làm sống dậy biết bao kỷ niệm, biết bao ký ức, biết bao cảm xúc trong lòng độc giả.

Đông đảo độc giả đã chia sẻ với chúng tôi, rằng cuộc sống “cơm áo gạo tiền” lâu nay đã khiến tâm hồn họ khô cằn, rằng những vội vã, chóng vánh của tin nhắn, Facebook, đã khiến họ chai sạn, nhưng khi đọc bức thư tình của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, biết bao người đàn ông đã nhớ lại ngày xưa khi còn viết thư tay tỏ tình với cô hàng xóm, hàng tuần sau mới dám gửi, và biết bao phụ nữ đã bày tỏ mong ước sẽ lại được nhận những bức thư tình lãng mạn, nhét vội sau khung cửa như thế…

Ở thời đại, khi “chụp ảnh tự sướng” trở thành một hiện tượng ngôn ngữ, “thư tình” đã trở thành từ khóa bị lãng quên. Khi những ký tự đã được “đồng bộ hóa” trên bàn phím điện thoại, bàn phím máy tính, những email, tin nhắn gửi cho nhau cũng được “khô cứng hóa”. Đọc, nhìn ngắm và suy nghĩ trước một bức thư tình viết tay cách đây gần 50 năm bỗng khiến biết bao nhiêu người lặng đi, xúc động.
 
Bức thư Trịnh Công Sơn gửi người yêu Dao Ánh năm 1965 khi cô còn là một nữ sinh
Ngô Vũ Dao Ánh (lúc 16 tuổi) và Trịnh Công Sơn thời trẻ (Ảnh do gia đình nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cung cấp)
 
 Trịnh Công Sơn sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, bức thư tình ông gửi cô nữ sinh Dao Ánh, sau gần 50 năm, lại làm được những điều kỳ diệu như thế. Bức thư tình làm sống dậy biết bao cảm xúc, biết bao nhớ thương, biết bao suy nghĩ giữa một thời đại đã “số hóa” tất cả.
 
Những con chữ giản dị, văn phong tài hoa, cảm xúc đời thường, những yêu thương tha thiết, những rung động thuần khiết… của người nhạc sỹ vô tình đã chạm đến vùng ký ức xa lắc vốn bị bỏ hoang bấy lâu trong tâm hồn biết bao người.

Ai đó đặt câu hỏi, bài viết “Bức thư tình tuyệt hay Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi” sở dĩ được đông đảo độc giả đón nhận như vậy phải chăng vì độc giả đã bị báo chí “bỏ đói” quá lâu với những tin giật gân, gây sốc?

Hay, giữa cuộc sống bộn bề, bươn chải, trong tâm hồn mỗi chúng ta, đâu đó vẫn tràn đầy cảm xúc. Chỉ cần một “cú hích” từ một bức thư tình lãng mạn, từ những con chữ giàu sức gợi, tất cả ký ức, kỷ niệm, cảm xúc sẽ ùa về, bung trào nhung nhớ.

Bởi ai trong chúng ta cũng có (và muốn có) một nơi như thế, một thời như thế, cho mình.
B’lao, 23 tháng 9/ 1965

Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ đã điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.

Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.

Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.

Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lạc về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.

Hiện giờ ở Tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.

Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.

Những bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.

Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.

Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.

Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.

Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.

Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.

Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?

Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.

Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.

Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.

Ánh ơi

Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây

Nhớ vô ngần

Thân yêu, yêu dấu

Trịnh Công Sơn (ký tên)
Read more…