Người đàn ông quay sang nhìn Tuấn, sau đó anh ta có vẻ chăm chú quan sát chiếc xe SH vẫn còn nằm chỏng chơ trên đường.
- Ừ, thôi được rồi. Đây là thằng em anh, hai thằng mày nể mặt anh tha cho nó nhé. Có gì hôm nào lên chỗ Sơn Con anh mời cà phê.
Mấy câu nói của người đàn ông khiến Tuấn hơi choáng nhưng là choáng vì vui mừng. Hắn nghĩ mãi không ra đã từng gặp người đàn ông này ở đâu. Nhưng thôi, để tí nữa hỏi sau vậy. Hắn vẫn im lặng.
Hai thanh niên bối rối nhìn nhau, một trong hai người đáp lời người đàn ông tên Hùng với thái độ áy náy.
- Ấy chết, thằng cu này lại là em của anh ạ? Bọn em không biết, có gì mong anh thông cảm.
- Ừ được rồi, anh không trách chúng mày đâu.
Người thanh niên gãi đầu gãi tai cười lấy lòng:
- Dạ em cảm ơn anh. Thôi bọn em có chút việc phải đi giải quyết, hẹn anh hôm nào rảnh chúng em sẽ hầu anh. À, anh đừng nói chuyện này với anh Sơn nhé, không anh ấy lại chửi bọn em.
- Chuyện nhỏ này coi như xong thôi, bọn mày yên tâm.
Nhìn bóng hai thanh niên đi xa rồi, người đàn ông tên Hùng mới quay sang Tuấn vẫn đang ôm mặt đứng một bên.
- Có sao không thằng em? Đi đứng thế nào lại đụng vào hai thằng dân xã hội này vậy? May mà anh quen đại ca của bọn nó không thì chú mày ốm đòn rồi.
- Dạ em cảm ơn anh. -
Tuấn còn bối rối chưa biết nói gì tiếp theo, người đàn ông đã cắt lời hắn.
- Chú mày thắc mắc vì sao anh lại giúp chứ gì? Tại anh thấy chú mày rất giống một thằng bạn anh tên Hải, nhà ở Hàng Bông. Cái xe chú mày đang đi cũng là xe của nó, đúng không?
- Dạ vâng, Hải là anh trai của em. Từ hồi anh mất thì bố mẹ để em đi cái xe này.
Người đàn ông thở dài, giọng có chút nuối tiếc.
- Ừ, anh học cùng cấp ba với thằng Hải. Hồi nó mất, anh lại đang ở bên Anggola nên không đến chia buồn cùng gia đình được. Anh mới về nước được ít ngày, cũng định hôm nào qua để thắp cho nó nén nhang. Ngày xưa anh với nó thân nhau lắm. Hôm nay lại gặp chú mày, đúng là duyên số. Thôi dựng xe dậy kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Người đàn ông giúp Tuấn dựng chiếc xe máy và đề thử.
- Không nổ được rồi. Thôi gửi xe vào kia, sáng mai lấy, rồi đi đâu anh đưa đi, tối nay anh cũng rảnh…
***
Ba giờ sáng, Hoàng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Anh đang hồi tưởng lại những sự việc diễn ra trong mấy ngày qua.
Nhờ sự chăm sóc động viên của anh, Thư đã có vẻ khá hơn. Tuy nhìn cô còn khá sầu não nhưng thỉnh thoảng cô cũng mỉm cười khi nói chuyện với anh. Hoàng tin tưởng vào khả năng của mình sẽ giúp Thư vượt qua được chuyện này. Và anh cũng không quên kế hoạch trừng phạt kẻ đã gây ra sự đau khổ cho cô.
Mấy ngày trước, Cường đưa cho anh hồ sơ về Tuấn. Đúng là cảnh sát hình sự làm việc có khác, rất nhanh và chi tiết. Từ gia đình, các mối quan hệ bạn bè, cho đến các địa điểm thường lui tới đều được ghi chép khá cụ thể. Chỉ có một vấn đề mà Cường bảo anh cần lưu ý, đó là Tuấn giao du với một vài thành phần bất hảo trong xã hội.
Sau khi nghiên cứu những thông tin về Tuấn, cộng thêm sự góp ý của Cường, Hoàng đã nhanh chóng đưa ra một phương pháp tiếp cận Tuấn mà anh cho là khả thi nhất.
Việc đầu tiên anh làm là mượn chiếc ô tô của thằng bạn thân từ thời đại học. Thằng bạn hồi mới mở công ty riêng đã được anh giúp đỡ khá nhiều nên khi anh ngỏ ý mượn xe, nó đã vui vẻ đồng ý ngay.
Sau đó anh vẽ ra một màn kịch đâm xe với sự hỗ trợ của Cường và một người bạn cùng đội. Cảnh sát hình sự mà đóng vai xã hội đen thì khỏi phải nói. Và Hoàng xuất hiện trong vai Hùng Trung Kính, Việt kiều về nước, tự nhận là bạn cũ của người anh trai đã mất của Tuấn.
Mọi việc đều diễn ra đúng như kịch bản đã vạch sẵn, Tuấn không hề nghi ngờ, thậm chí còn chủ động bắt thân và rủ “ông anh tốt bụng” đi chơi cùng. Nghĩ đến đây, Hoàng nhếch mép, anh tin rằng mình sẽ nhanh chóng đạt được mục đích.
***
Hai tháng sau.
Tiếng chuông vang lên từng hồi báo kết thúc tiết học cuối cùng, Thư hấp tấp thu dọn sách vở rồi hòa mình vào đám sinh viên đang chen lấn nhau về phía cổng trường. Chiều nay cô có hẹn với Hoàng, vậy mà nhìn dòng xe nhích từng tí một, lo lắng mình sẽ không đến kịp, cô đành phải vẫy một chiếc xe ôm.
Trả tiền xe ôm xong, Thư rảo bước về phía con đường nhỏ dốc xuống phía dưới, hai bên trồng những khóm trúc xanh mượt. Phía trước không xa là một hàng rào có cổng cũng được làm bằng trúc, ở trên treo một tấm biển gỗ khắc chữ theo kiểu thư pháp: “Cội Nguồn”.
Trả thù tình (P.4) - 2
Cô biết mình không còn xứng đáng với Hoàng (Ảnh minh họa)
Một quán cà phê ven sông nằm ngoài rìa thành phố, không gian khá thoáng đãng. Có vẻ như chủ quán là một người hoài niệm, hay ít nhất người ta cũng muốn tạo cái suy nghĩ đấy cho khách hàng.
Hồi trước Hoàng hay đưa Thư ra đây. Hoàng nói với cô, anh thích quán này vì không gian của nó khiến cho anh tìm thấy sự yên bình, quên đi những bon chen chốn thành thị.
Lúc đó Thư cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ thấy nó buồn tẻ, không phù hợp với một cô gái trẻ đầy mơ mộng như cô.
Bước qua cánh cổng, những bước chân Thư chậm lại tìm kiếm Hoàng. Kia rồi, anh đang ngồi một mình ở góc xa nhất cạnh hàng rào. Hôm nay quán vắng khách nên không khó để cô tìm thấy anh.
Còn cách Hoàng vài mét, Thư chợt dừng lại quan sát anh, ánh mắt anh đang hướng về phía bờ sông nên có lẽ chưa nhận ra sự có mặt của cô.
Có điều gì đó khiến Thư cảm thấy không đúng, cái ánh mắt nhìn xa xăm đầy suy tư kia sao lại tạo cho cô cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. “Đúng rồi”, trong đầu cô như có một nút thắt vừa được tháo gỡ. Người đàn ông phong trần trước mặt cô, bây giờ và trước đây vẫn vậy, anh vẫn luôn nhìn đời theo cái kiểu đó. Tại sao cô lại có thể quên được chứ? Cổ họng Thư nghèn nghẹn.
Cái chạm nhẹ vào vai cắt đứt dòng suy tưởng của Hoàng, anh quay lại và thấy Thư mỉm cười chăm chú nhìn mình.
- Em xin lỗi vì tới hơi trễ, anh đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy?
- Không sao đâu, anh cũng vừa tới được một lúc thôi, em ngồi đi. - Hoàng đặt bàn tay thô ráp của mình lên cánh tay Thư nắm nhẹ.
Thư kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoàng. Người đàn ông này, lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô từ lời nói đến cử chỉ. Anh luôn tạo cho cô cảm giác an toàn và được chiều chuộng. Có lẽ chính vì vậy mà trước đây Thư luôn coi đó là điều hiển nhiên, như kiểu một đặc ân mà thượng đế dành cho cô. Để bây giờ, khi Thư thực sự cảm nhận được nó rất quan trọng với cô, có lẽ đã quá muộn.
Anh sẽ không thể chấp nhận và tha thứ nếu biết những gì đã xảy ra với cô. Đó đều là những sai lầm mà bản thân cô cũng không thể tự tha thứ cho mình. Cô đã quá ngây thơ, tin tưởng một cách mù quáng vào tình yêu đầy lọc lừa của Tuấn. Cô vô tâm tới mức không nhận ra tình cảm và sự quan tâm của Hoàng trong suốt thời gian qua là rất đặc biệt.
Trong lúc này đây, Thư thực sự cần anh, cô muốn thấy anh mỗi ngày, được nghe giọng nói khàn khàn của anh... Nhưng cô biết, mình đã không còn xứng đáng với anh.
- Em sao vậy? Uống nước đi, nước cam cà rốt đấy. Anh biết em rất thích thứ đồ uống này nên đã dặn người ta làm sẵn.
Câu nói mang theo vị nồng nồng của khói thuốc làm Thư tỉnh táo lại, cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Hoàng luôn là vậy, kể cả những sở thích dù là nhỏ nhất của cô anh cũng để ý. Có chút gì đó chợt khiến lòng Thư ấm áp.
- Thư à, anh có chuyện này muốn nói với em. Hoàng chậm rãi châm thêm một điếu thuốc.
(Còn nữa)
Vậy là Hoàng đã nhanh chóng tiếp cận được Tuấn - kẻ đã làm hại cuộc đời người con gái anh yêu. Nhưng liệu Tuấn có nghi ngờ "người anh tốt bụng" bỗng dưng ra tay anh hùng cứu mình không? Và Hoàng sẽ phải làm sao để lấy lại được sự công bằng cho Thư? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo.
>>> Trả thù tình phần 1
>>> Trả thù tình phần 2
>>> Trả thù tình phần 3
>>> Trả thù tình phần 5
>>> Trả thù tình phần 6
>>> Trả thù tình phần 7
Tóm tắt truyện:
Thư bắt đầu yêu. Cô yêu trong sáng, chân thành, không toan tính... nhưng
cô nào đâu biết, Tuấn - người đàn ông cô yêu là một tay chơi sành sỏi
khét tiếng.
Trong đêm tiệc sinh nhật của một người bạn, cô đã bị chuốc say. Lợi dụng cơ hội đó, Tuấn đã chiếm đoạt thân xác cô.
Hoàng
- bạn thân của anh trai Thư - người mà cô vẫn kính trọng như người anh
trai thực sự đã đem lòng yêu Thư từ bao giờ. Nhưng vì chưa sẵn sàng cho
tình yêu nên Hoàng vẫn âm thầm đi bên Thư, dõi theo cuộc sống của cô.
Khi
biết tin Thư bị người yêu làm hại, Hoàng đau đớn, khổ tâm... và anh đã
tìm mọi cách để trả thù Tuấn - kẻ đã khoét vào lòng Thư một vết thương
sâu hoắm...
Comments[ 0 ]
Post a Comment