Tôi nghe nhiều cô bạn nói với nhau thế này: người có đẹp đâu mà mặc váy!
Ô kìa, vậy là cứ phải đẹp, cứ phải hoàn hảo từ đầu tới chân mới được
quyền diện váy hay sao?
Thuở thơ bé cắp sách tới trường, chiếc váy
đồng phục màu xanh tím là
món đồ quý giá nhất, nữ tính nhất của những đứa con gái trường làng tóc
lúc nào cũng hoe hoe vì nắng gió. Sau này lớn lên, khi biết ngắm, biết
điệu, có biết bao nhiêu chiếc váy đến và đi trong đời, nhưng hình ảnh về
chiếc váy nhỏ lúc còn thiếu thốn đủ bề chẳng khi nào rời xa được.
Tôi nghe nhiều cô bạn nói với nhau thế này: người có đẹp đâu mà mặc
váy! Ô kìa, vậy là cứ phải đẹp, cứ phải hoàn hảo từ đầu tới chân mới
được quyền diện váy hay sao?
Nếu có một trang phục mà dễ dàng khiến bạn đẹp lên trong chốc lát,
giấu đi mọi ưu phiền về thân hình không được chuẩn lắm trong nháy mắt,
chắc chắn đó chỉ có thể là những chiếc váy.
Lẽ tất nhiên, đẹp hoàn hảo cần cả một chặng đường dài cố gắng nhưng con gái mặc váy lúc nào cũng đẹp!
Cứ phải đẹp mới được mặc váy hay sao?
Tôi có cô bạn gái, thời đi học, cái tên của cô ấy được gắn với chữ
“béo”. Khỏi phải nói, đó là sự động chạm to lớn đến nhường nào đối với
mọi đứa con gái dù đã hay chưa ý thức được mình là con gái và mình cần
phải đẹp. Ấy thế mà tôi chưa bao giờ nghe cô ấy phàn nàn nửa câu về thân
hình của mình, ngoại trừ đôi bàn chân hơi lớn khiến cô ấy rất khó chọn
giày vừa size.
Lên đại học, đi học xa, vào miền Nam nhiều nắng, tôi lại thấy những
hình ảnh cô ấy cập nhật hàng ngày trên mạng, kể về những chuyến đi không
dứt, những trải nghiệm mới nơi đất lạ và dĩ nhiên, cả những chiếc váy
mới cô ấy chẳng ngại diện lên và chụp lại để khoe với bạn bè.
Đó thực sự là người con gái tôi thầm ngưỡng mộ!
Cách đây một, hai thế kỷ, ở nhiều nước phương Tây, người ta cho rằng
đã là con gái thì phải mặc váy, dù là cô bé con dưới 10 tuổi. Nếu thay
vì mặc váy mà ham thích những trang phục như quần của con trai, cô gái
ấy lập tức bị nhìn với ánh mắt khác lạ.
Bản thân tôi không cho rằng quần là thứ trang phục không dành cho nữ
giới nhưng nếu một cô gái từ tấm bé tới lúc trưởng thành chưa có lấy một
chiếc váy đẹp, tôi thầm nghĩ, ôi thật đáng tiếc!
Lúc chúng ta còn nhỏ, mẹ cha dù khó khăn đến đâu cũng cố gắng sắm
soạn cho đứa con gái yêu vài chiếc váy long lanh nhất có thể. Dù đứa con
gái ấy có xinh xắn trắng trẻo khiến ai cũng muốn bế bồng hay gầy nhom
và đen nhẻm như rất nhiều đứa bé gái thôn quê tôi từng gặp.
Vậy thì cớ gì những cô gái trưởng thành, khi tiền bạc đã không còn là rào cản lại không mang về nhà những chiếc váy thật ưng ý?
Không chỉ là mặc cho thiên hạ trầm trồ đâu các cô gái ạ, mặc để cho
mình thấy mình đẹp, để mình được ngẩng cao đầu trong gương và bước đi
kiêu hãnh khi có dịp xuất hiện trước chốn đông người.
Đôi khi chỉ thế là đủ!