Em đã chọn chữ hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật.
Cái rét đầu đông đã tràn về cứa từng thớ thịt, anh ngồi đây trước cửa
nhà tam bảo với tấm áo mỏng manh của một kẻ tu hành. Ngày mai chỉ ngày
mai thôi khi bình minh đã lên thì những việc của ngày hôm nay người ta
sẽ gọi bằng hai từ “quá khứ’’ và anh cũng vậy cái tên “gà công nghiệp‘’
sẽ không còn tồn tại trên thế gian nhỏ nhen chật hẹp này nữa mà thay vào
đó người ta sẽ gọi anh bằng hai từ “chú tiểu’’.
Thời gan 6 tháng thử thách làm công quả đã
qua và anh nhận ra: Đường đời chật hẹp người chen lấn / Lối đạo thênh
thang ít kẻ tìm.
Con đường anh bước tiếp sẽ không có em kề bên nhưng sẽ có nhiều người
dõi theo để anh vững bước. Anh đã khóc, khóc còn nhiều hơn cả những
trận mưa mùa rét quê nhà, tâm trạng ngổn ngang buồn vui xen lấn, chắc
giờ này em cũng đang chuẩn bị cho một ngày cưới rất gần…
Những chiếc khăn em đan và những món quà giản đơn tự tay em làm, anh
đã chôn chúng dưới gốc cây bồ đề sau chùa rồi em ạ. Có lẽ đã đến lúc để
cho chúng ngủ yên với những giấc mơ đẹp trong quá khứ. Thời gian trôi
nhanh quá phải không em nó đã và đang ăn mòn hết những gì mà ta gọi là
kỉ niệm. 6 tháng rồi em, đã tới lúc thứ tình yêu chỉ được nuôi dưỡng
bằng niềm tin và ảo mộng 2 năm 3 tháng 5 ngày cần ngừng thở. Anh sẽ
khoác áo nâu soong để chôn chặt niềm đau, riêng em sẽ khoác áo vu quy để
sánh bước bên người trong ngày hạnh phúc. Anh sẽ không trách em bởi con
đường chúng ta đi không còn chung lối nếu có trách anh chỉ trách nghịch
cảnh đời đã cho mình gặp nhau yêu nhau nhưng lại bắt mình phải xa nhau.
Em là con của một chi cục trưởng chi cục thuế, còn anh chỉ là con của
một người nông dân chân lấm tay bùn nhưng anh sẽ không thấy tủi nhục
bởi người ta có thể chọn lựa nhiều thứ nhưng có ai chọn cha chọn mẹ được
đâu em. Bây giờ nếu có gặp em cũng chẳng nhận ra anh, bởi anh không
giống một chàng trai đầy bản lĩnh với tính cách cương trực của HLV võ
thuật nữa rồi mà thay vào đó anh đã học được cách cúi đầu thắp nén nhang
thơm trước bàn thờ tam bảo. Anh cũng chẳng còn giống một cán bộ nhà
nước khi đã khoác trên mình chiếc áo đường tu và có lẽ ngay lúc này bố
mẹ em cũng đang rất hạnh phúc khi con gái nghe lời lên xe hoa cùng người
đã định, môn đăng hậu đối phải không em. Căn nhà mộng ước nhỏ xinh
chúng ta thường hay nói sẽ có nhưng người sống cùng em lại chẳng phải là
anh.
Ngày mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng?
Anh đã từng có em và nghĩ rằng mình có tất cả nhưng giờ đây anh lại
nhận ra đó là chỉ là ảo mộng của cuộc đời. Người ta thường vất vả cả đời
chỉ vì mong cuộc sống đã vất vả hơn.
Con đường anh đi bây giờ thanh tịnh lắm, chỉ có tiếng chuông chùa
vọng lại trong tâm với câu kệ lời kinh tâm kính, không giống như những
thứ ngôn ngữ ngọt ngào giả dối luyến ái đường trần. Ngày mình còn yêu
nhau anh đã từng nói mỗi chúng ta chỉ là một ngọn nến hãy cháy và tỏa
sáng hết mình dù sẽ tắt ngày mai nhưng giờ đây anh lại nhận ra có những
ngọn nến sẽ cháy mãi nếu theo con đường hoằng pháp.
Và em ơi ngày mai đây nếu có tình cờ trong phút giây nào đó, ta gặp
nhau khi em cùng chồng sánh bước bên cổng chùa thì hãy lơ đễnh đi qua
nhau như chưa hề quen biết, để chú tiểu này làm tròn bổn phận của một kẻ
trần tu, để nước mắt bình yên sẽ không rơi nơi sân chùa thanh tịnh, để
cho những kỉ niệm êm đềm chúng được ngủ yên và đừng bao giờ giữ kỉ vật
của anh bên người ấy điều đó sẽ làm hoen ố cửa từ bi, em đã chọn chữ
hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật.
Mỗi chúng ta hãy đi con đường mình đã chọn, mọi việc tùy duyên, ngày
mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng? 6
tháng ấy mình không liên lạc không biết gì về nhau nhưng thứ anh biết
là mình đã sai lầm khi yêu mà không thể gắng. Xin gửi lại em tất cả dĩ
vãng một thời.
Con nguyện bỏ hết bụi trần theo ánh hào quang...
Comments[ 0 ]
Post a Comment