Yêu liên tiếp 4 ngày, đôi trẻ nhập viên cấp cứu

12:15 AM |

Suýt chết vì chỉ muốn được "yêu" suốt ngày

Trong nhiều năm làm về chuyên ngành nam khoa, bác sĩ Nguyễn Khắc Lợi, nguyên phó chủ nhiệm khoa Ngoại, Bệnh viện E Hà Nội, nhớ nhất về trường hợp cặp đôi bệnh nhân Phan Tố Th. và Trịnh Văn D. trú tại Cổ Nhuế, Hà Nội.

Ảnh minh họa.

Khi đó, bác sĩ Lợi còn đang công tác tại một phòng khám gần bệnh viện E. Vào buổi sáng sớm, vừa mở cửa phòng khám, ông bác sĩ đang bận rộn thay quần áo blue thì gặp hai khách hàng đặc biệt dìu nhau từ nhà nghỉ đối diện vào phòng khám của ông.

Chỉ nhìn qua hai bệnh nhân, bác sĩ đã chẩn đoán ra nguyên nhân họ bị mất sức, suy kiệt cơ thể là do “yêu” quá độ. Khi bác sĩ hỏi han, anh D. không kịp trả lời mà nằm sụp xuống giường. Còn Th. cũng mệt lả bủn rủn chân tay.

Đo huyết áp cho bệnh nhân, cả hai người huyết áp hạ sâu, mạch chậm, chân tay lạnh toát. Các bác sĩ tiến hành truyền dịch, bù điện giải cho hai bạn trẻ.

Sau đó Th. tỉnh táo hơn. Th. cho biết cả hai người mới quen nhau trên mạng nhưng tình cảm đã được thử thách và chứng minh rất nhiều lần. Nhà D. ở Cổ Nhuế còn Th ở Ninh Bình. Cô gái lên Hà Nội thăm người yêu nên thuê nhà nghỉ ở Trần Cung để gần người yêu.

Từ ngày Th. lên Hà Nội, D. cũng “chuyển khẩu” ra nhà nghỉ ở cùng bạn gái. Tại đây, hai người như keo bám chặt lấy nhau không rời. Để chiều bạn gái,. D. chạy ra các cửa hàng thuốc xung quanh sưu tập đủ các loại bao cao su cũng như thuốc hỗ trợ phòng mất sức.

Sau 4 ngày quên ăn để dành thời gian cho "yêu", D và Th. đều mệt mỏi. Buổi sáng, khi Th. chuẩn bị gói gém đồ đồ để về quê, D. nhớ bạn gái nên đòi “yêu thêm lần nữa”.

Kết quả, hai người gần gũi nhau thêm được 1 chút thì D. bị mất sức, nằm gục xuống giường, chân tay lạnh toát. Th lo sợ không biết bạn trai bị làm sao nên nhờ nhân viên nhà nghỉ hỗ trợ.

Họ giới thiệu sang phòng khám đa khoa đối diện nên hai người tự dìu nhau sang. Khi đưa bạn trai đến phòng khám, Th. cũng mệt không còn sức nên nằm tại đây để các bác sĩ cấp cứu, truyền dịch bù điện giải.

Khi bác sĩ hỏi về số lần quan hệ, Th, không nhớ nổi. Cô chỉ biết hai người thường xuyên trong tình trạng “ngủ tiên”.

Một lần "yêu" bằng xúc 2,5 tấn than


Trong cuốn sổ y bạ của bệnh nhân, bác sĩ Lợi còn giữ lại để nhắc nhở các bệnh nhân khác của ông. Bác sĩ Lợi cho biết một lần yêu đối với người đàn ông tương đương với lượng kalo tiêu tốn cho việc xúc khoảng 2,5 tấn than, đi bộ trong 2 dặm. Nếu không biết giữ gìn sức khỏe, "yêu" quá độ có thể dẫn đến chết người.

Bác sĩ Nguyễn Khắc Lợi nói về trường hợp của đôi bạn trẻ.

Bác sĩ Lợi cho biết theo quan niệm của cổ nhân, các cụ ngày xưa đã đúc kết quy luật con số 9, cụ thể là: Ở độ tuổi 20: 2 x 9 = 18 (tức là 1 tuần quan hệ 8 lần là vừa phải).

Tuổi 30: 3 x 9 = 27 (tức là 2 tuần quan hệ 7 lần). Tuổi 40: 4 x 9 = 36 (tức là 3 tuần quan hệ 6 lần). Tuổi 50: 5 x 9=45 (tức 4 tuần quan hệ 5 lần). Tuổi 60: 6 x 9 = 54 (tức 5 tuần quan hệ 4 lần)...

Điều này hoàn toàn đúng và phù hợp. Nhiều thanh niên lạm dụng sức khỏe cho rằng mình có thể làm chuyện ấy nhiều lần là nguy hiểm.

Với người trẻ tuổi, nếu để tự phát thì chỉ nửa ngày đến một ngày sau họ lại có nhu cầu làm chuyện “yêu”. Với những người ở tuổi mười tám đôi mươi, khi phấn khích, họ có thể “yêu” lần hai sau khi đã làm lần một 5-10 phút, lần ba sau lần hai khoảng 20-30 phút.

Một ngày, họ có thể “yêu” tới 6 - 7 lần. Nhưng khi yêu không được bồi bổ thức khỏe, ăn uống để bù lượng kalo đã mất thì có thể gây ra tình trạng suy kiệt cấp tính nguy hiểm đến tính mạng.

Bác sĩ khuyên khi vào cuộc, nếu quan hệ nhiều, cần phải vận động, tập thể dục khoảng 15 phút để cơ thể được thư giãn, cơ khớp khỏe khắn, máu huyết lưu thông.
Read more…

“Tối ôn sơ sơ, sáng phải thuộc làu”

6:33 PM |

Ở tuổi 39 mà cứ “tối ôn sơ sơ, sáng phải thuộc làu” thì chẳng mấy lúc tẩu hỏa nhập ma, vợ mình không nhận ra, còn cái mặt mình thì như... con ma!

“Tối ôn sơ sơ, sáng phải thuộc làu”
Từ khi kinh tế gia đình khá lên, ông xã bắt tôi ở nhà lo cơm nước, con cái. Tôi vui vẻ chấp thuận vì nghĩ đó là phân công lao động, đi làm hay ở nhà cũng được, miễn là có đóng góp xây dựng gia đình của mình.
Ông xã tôi ra ngoài làm ăn, quan hệ rộng, giao du nhiều, trong đó có cả các cô gái trẻ. Tôi sợ anh ấy thay lòng đổi dạ, theo kế sách của bạn bè, tôi thực hiện chiến thuật “phải trả bài trước khi ra khỏi nhà” để anh ấy không có nhu cầu với đàn bà, không quan hệ bậy bạ. Bao giờ cũng vậy, buổi tối trước khi ngủ thì ôn bài sơ sơ nhưng buổi sáng trước khi ông xã đi làm, tôi đều bắt trả bài, xong đâu đó mới được ra khỏi nhà.
Thật tình mà nói, ông xã tôi rất yêu vợ nên tôi muốn gì anh ấy cũng chiều. Thậm chí anh ấy còn chủ động đòi trả bài trước khi đi làm để tôi yên tâm quán xuyến gia đình. Tôi nghĩ rằng kế sách này rất hiệu quả, vừa giữ được chồng chung thủy với mình, vừa bảo đảm cuộc sống gối chăn được viên mãn.
Thế nhưng, cách đây khoảng 2 tuần, mẹ chồng tôi sang chơi bỗng la lên: “Con làm sao mà mặt nó xanh như đít nhái vậy? Chắc chắn là thiếu máu, thiếu sắt rồi, đi khám bệnh ngay”. Mẹ chồng tôi vốn là bác sĩ nên lời bà nói ra tôi phải tin. Chồng tôi thì lại khác. Anh bảo tôi nói chuyện “tào lao” và nhất quyết không đi khám bệnh.
Tôi nhìn kỹ, đúng như mẹ chồng tôi nói: Ông xã tôi trông có vẻ xanh xao, thần sắc rất kém. Không lẽ chỉ vì cái chuyện trả bài mà khiến chồng tôi suy nhược cơ thể như vậy? Tại sao các chị bạn của tôi cũng làm thế mà chồng họ rất béo tốt, phởn phơ? Hay là bên cạnh cơm ở nhà, chồng tôi còn có... phở ngoài đường? Năm nay tôi 34 tuổi, còn ông xã 39. Ở độ tuổi này, nếu mỗi ngày đêm vợ chồng gần gũi 2 lần thì có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không? maitrinh... @gmail.com
Chị thân mến,
Chắc chị đã từng nghe câu “rảnh rỗi sinh nông nỗi”. Có lẽ công việc nhà cửa, con cái chưa đủ bận bịu nên chị vẫn còn dư thời gian nghĩ ra cách này, cách khác để... giữ chồng. Thú thật, có trăm ngàn cách giữ nhưng cách “vét cạn túi” như các chị đang rỉ tai nhau thực hiện thì đúng là... quá hớp!
Nói này nghe nè, ở tuổi 39 như anh nhà mà cứ “tối ôn sơ sơ, sáng phải thuộc làu” thì chẳng mấy lúc mà tẩu hỏa nhập ma, vợ mình không nhận ra, còn cái mặt mình thì như... con ma chớ không phải như đít nhái. Chị nên giảm bớt yêu cầu, ở tuổi của anh ấy thì cách nhật gần gũi một lần là vừa, nhiều quá thì không tốt cho sức khỏe.
Quan hệ tình dục là sợi dây gắn kết hôn nhân nhưng nếu lấy chuyện ấy làm “vũ khí” để khống chế đối phương thì không nên. Nếu chị có nhu cầu yêu thương, gần gũi chồng để biểu lộ tình yêu thương đó thì mới nên họp hành; còn nếu như làm chuyện đó chỉ với mục đích vét cạn túi, làm cho anh ấy hết đạn, không thể bắn lung tung bên ngoài thì không nên.
Đàn ông nếu muốn, họ vẫn có thể quan hệ tình dục lần thứ hai, thứ ba cách lần đầu không bao lâu. Nói điều này có thể chị sẽ lo lắng: Có nhiều chị sáng sớm đã vét sạch túi chồng và ngồi rung đùi ở nhà nghĩ rằng chồng mình đã... hết xí quách; nào ngờ khi ấy các anh đang tung tăng xách súng đi săn bắn tùm lum. Chỉ cần vài tiếng đồng hồ là mấy ông có thể hồi phục sức lực, huống hồ gì có ông đi từ đến tối?
Nói như vậy không phải để... khủng bố tinh thần mà là muốn nhắc chị đừng quá chủ quan. Có nhiều cách để người phụ nữ giữ chồng chung thủy với mình song quan trọng nhất là phải làm sao cho tâm hồn các anh dù đi đâu, ở đâu thì cũng hướng về gia đình.
Thử nghĩ mà coi, một mình anh nhà ra ngoài để lo kinh tế gia đình thì gánh nặng ấy... không nhẹ chút nào. Nếu không chung vai gánh vác ấy thì ít nhất chị cũng nên tạo động lực tinh thần để anh ấy phấn chấn mà làm việc bằng cách chu toàn chuyện nhà cửa, con cái... để anh ấy thấy vui khi trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Chị nên xem lại cách quản lý chồng của mình và sớm... chấn chỉnh như lời mẹ chồng khuyên bảo. Nếu như trước đây anh ấy khỏe mạnh, hồng hào mà nay xanh xao, ốm yếu thì chắc chắn sức khỏe suy giảm. Tốt nhất là khuyên anh nhà nên đến bác sĩ để thăm khám xem có vấn đề gì hay không? Nếu chị nói mà anh ấy không nghe còn bảo nói “tào lao” thì chị nên nhờ mẹ chồng thuyết phục.
Còn điều này nữa: Chị hỏi vì sao chồng của bạn bè vẫn béo tốt, hồng hào trong khi họ cũng áp dụng chiến thuật “vét sạch sành sanh” như chị? Thú thật là trong chuyện này thực hư thế nào chỉ có người trong cuộc biết. Có khi họ bày cho chị như thế nhưng bản thân mình thì lại không thực hiện. Vì vậy chị không nên so sánh chuyện của mình với bất cứ ai, càng không nên nghi ngờ anh xã ăn phở ngoài đường mà làm cho tình cảm vợ chồng sứt mẻ.
Về lâu dài, khi các con lớn một chút, chị nên đi làm trở lại. Khi ấy chị sẽ có nhiều mối bận tâm, nhiều lo nghĩ hơn là chỉ nghĩ cách vét túi chồng!
Theo Vũ Kim KhôiNgười Lao Động
Read more…

Trao chữ "trinh" để nhận chữ "khinh"

1:12 AM |
27 tuổi, cô trao anh sự trinh trắng... nhưng nhận lại chỉ là sự khinh thường anh dành cho cô.

Cô không phải một người con gái dễ dãi nên trải qua mối tình đầu đầy sóng gió, cô vẫn giữ được tấm thân mình thanh sạch. Người con trai đã từng yêu cô chưa bao giờ giả dối, lợi dụng hay có ý muốn chiếm đoạt thân xác cô.

Anh đến với cô chỉ để thỏa mãn sự ham muốn xác thịt của mình (Ảnh minh họa)

27 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng cô cũng trao tất cả cho anh - người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu cô chân thành và sẽ lấy cô làm vợ... nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng cô để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.

Cô nhớ lại cái ngày định mệnh đó. Anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn cô, dù anh làm cô đau, cô hụt hẫng, cô sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả... nhưng cô vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh.

Kể từ đó, cô và anh đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai người có cơ hội bên nhau. Cô nghĩ rằng, anh yêu cô và những gì anh dành cho cô trong suốt thời gian qua là thật lòng.

Cô thật ngây thơ, làm sao cô có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với cô, anh là tất cả, còn với anh, cô chẳng là gì hết. Cô có lẽ còn không bằng một cô gái làm tiền bởi, cô không xinh đẹp, không dịu dàng, không biết chiều chuộng anh, có chăng cô chỉ hơn họ vì cô là “gái sạch”.

Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến... cô có thai. Trong khi cô hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc cô van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con ngươì hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Không còn sự lựa chọn nào khác, cô buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời cô như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày cô từ bỏ con mình.

Trong khi cô đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, cô không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của cô, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết cô sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.

Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà cô phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương cô.

Anh sợ cô ấy tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật... đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính cô. Khi ai đó nhắc đến cô, anh chỉ chép miệng: “Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay”.

Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của cô? 

Cô biết anh không yêu cô, anh không quan tâm đến sự sống chết của cô nhưng nỗi đau anh để lại cho cô quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Cô không liên lạc với anh, cô khóa tài khoàn facebook, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của cô và anh. 

Nhưng những lúc say hay những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến cô không chịu đựng được, cô lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi, trong đầu cô lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó.

Đáp lại cô là dòng tin lạnh lùng: “Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt. Em làm gì cũng được, sống thế nào cũng được, đau khổ thế nào cũng được, anh không quan tâm, miễn là em không chết.”. 

Một người như anh - một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy cô cách sống sao? Anh không sợ cô chết, có khi anh còn mong cô biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.

Nỗi đau quặn thắt trong tim… những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Cô khóc, khóc cho cô, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông cô đã từng yêu.

Thì ra cô trao anh chữ “trinh” được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho cô chữ “khinh” đến thắt lòng.
Thiên Nga Đen (Khám phá)
Read more…

Lời thú nhận đau đớn của vợ đẹp đêm tân hôn

1:09 AM |
Lời thú nhận của An như ngàn mũi dao đâm vào tim khiến tôi đau khổ và hụt hẫng.

Qua cái tuổi 30 tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể tìm được tình yêu đích thực. Sau những tình yêu vội vàng, ngắn ngủi tôi vẫn không thể tìm cho mình được một người con gái mà tôi thực sự say đắm. Những cô gái tôi yêu trước đó, không dễ dãi thì ích kỷ họ chỉ biết sống cho mình mà không nghĩ cho người khác. Vì thế tôi đâm chán nản thất vọng.

 Tôi hiểu rằng trong hạnh phúc cũng có những niềm đau (Ảnh minh họa)

Cho tới ngày tôi gặp An, cô nhân viên kế toán công ty đối tác xinh như hoa hậu, khiến tôi say như điếu đổ. Tên lên kế hoạch theo đuổi tán tỉnh, bất chấp lời can ngăn của nhiều người. Ai cũng nói rằng “An kiêu lắm”, “Mày đâu phải mẫu người cô ấy thích”… Ai nói, tôi cứ mặc kệ, tôi điên cuồng nhắn tin, gọi điện tán tỉnh em.

Tôi cứ nhiệt tình săn đón An mọi lúc mọi nơi, cũng chỉ mong em chú ý đến tôi. Và rồi…tôi cũng được đền đáp khi An đồng ý đi ăn trưa cùng tôi. Nói thật tôi run lắm. Tôi cũng trai Hà Nội, tôi có xe đẹp nhưng trước An tôi mất tự tin hẳn. Thấy tôi bỡ ngỡ An thỏ thẻ “Đã ngoài 30 mà vẫn run thế à. Cứ xem em như một người bạn của anh đi”. Tôi cười gượng “Làm sao anh có thể xem em là bạn được chứ..."

Cũng sau buổi gặp mặt đó, tôi càng khẳng định mình cần phải có được An. Tôi xin bố mẹ chung tiền đổi một chiếc xe hơi khác. Tôi chưng diện bảnh bao để lấy lòng em. Sau những tháng ngày đi sớm về khuya để đưa đón người đẹp, cuối cùng chúng tôi cũng kết thành một đôi.

Ngày tháng trôi qua, những khoảnh khắc bên nhau thật hạnh phúc. Đến ngày không chờ được nữa, tôi dục An cưới. Ban đầu em còn từ chối, nhưng khi tôi nói rằng, dù có thế nào đi nữa tôi vẫn yêu An, và chỉ yêu một mình cô ấy. Khi cô ấy hỏi: “Bất kỳ chuyện gì xảy ra anh vẫn yêu em chứ”. Và tất nhiên là tôi sẽ đồng ý ngay, bởi chẳng có lý do gì mà tôi lại bỏ rơi cô ấy cả.

Với một chàng trai suýt ế như tôi phải nói rằng khi tán được cô vợ xinh đẹp như An tôi mừng chảy nước mắt. Bố mẹ tôi còn đầu tư công phu mở hẳn tiệc gần 200 mâm để mời hết anh em nội ngoại, bà con làng xóm đến dự. Trong lễ đường hoành tráng đó, An xuất hiện đẹp tựa tiên nữ, em khoác lên mình bộ váy cưới tinh khôi lấp lánh dưới sự chứng kiến của đầy đủ quan khách, họ hàng hai bên. Những tiếng vỗ tay, cùng những lời khen ngợi cô dâu xinh đẹp khiến tôi "phổng mũi".

Sau ngày trọng đại là khoảnh khắc của chúng tôi, phải nói rất mệt, nhưng khi nhìn thấy An tôi lại quên đi tất cả. Tôi bối rối chờ đợi những điều hạnh phúc của đêm tân hôn. Lúc cảm xúc dâng trào, An bỗng dưng ôm mặt khóc nức nở. Nói thật, nhìn em khóc tôi không thể kìm lòng được. Tôi cứ gặng hỏi lý do vì sao, em càng khóc to hơn.

Rồi cô ấy ôm chầm lấy tôi và thú nhận một sự thật khủng khiếp:

“Anh nói sẽ mãi yêu em tới đầu bạc răng long, dù có bất kỳ điều gì xảy ra đúng không?"

Ừ, anh hứa mà. Anh đã nói là sẽ mãi là như thế”- Tôi khẳng định

“Kể cả em không thể sinh cho anh những đứa con. Anh vẫn sẽ hiểu và yêu em chứ”- Cô ấy nức nở

Tôi bối rối khi nghe từ “không thể” và hỏi lại “Ý em là sao?”.

Vì em không có khả năng sinh con, em bị vô sinh bẩm sinh anh hiểu chứ”- cô ấy chuyển giọng.

"Cái gì cơ"- tôi hét to lên. Và An chậm rãi nhắc lại từng từ khiến tim tôi vụn vỡ.

Tôi đã lặng đi một lúc, chiếc hoa cài áo rơi xuống lúc nào không hay biết. Lẽ ra An phải nói với tôi sớm hơn để tôi hiểu rằng trong hạnh phúc cũng có những niềm đau. Tôi đã hứa với bố mẹ sẽ sớm có cháu bồng bề, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ con đáng yêu ngộ nghĩnh. Thế mà đêm tân hôn lại ra nông nỗi này...
Theo Tuấn Quang (Đời sống & pháp luật
Read more…

Này vợ ngực lép, lại đây anh yêu!

8:53 PM |
Anh sẽ yêu cô vợ ngực lép đến tận 50, 60 năm nữa, và mãi về già…

Hân ngồi sau xe Cúc, phanh gấp. Cúc hét toáng lên: “Này bà, cái gì đấy, êm thế. Bà định dùng hàng giả tới chục cm bông độn à mà êm như đệm tôi nằm ở giường vậy?”. Hân lại xấu hổ đấm vào lưng Cúc: “Bà điên à, nói gì thế, nói bé thôi người ta nghe thấy thì cười cho!”. Cúc lại được mẻ cười ha hả. Có vẻ như cái sự ngực lép của Hân khiến Cúc khoái chí lắm. Bạn thân thì thường hay như thế, hay cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ. Nhưng mà, anh yêu em. Lại đây với anh nào vợ yêu.

Mỗi lần ngồi sau xe ai, Hân đều phải khoanh tay trước ngực. Chỉ có mấy cô bạn thân biết rõ Hân như thế nào thì Hân mới để lộ ra. Còn ngồi sau xe con trai, Hân thường sợ lắm, sợ họ phát hiện ra điểm yếu trên cơ thể của mình.

Hân sinh ra đã ngực lép. Hân chẳng hiểu vì sao, mẹ Hân, mấy chị em nhà Hân không ai đến nỗi, có nhỏ cũng không đến nỗi như Hân. Bạn bè bảo, tại Hân hay chơi thể thao nên nó săn lại và bé đi, teo đi. Cũng có thể, Hân vốn là đứa ưa thể dục thể thao. Hân giỏi nhiều môn lắm, có lẽ vì thế mà bạn bè hay nói, Hân giống như con trai. Hân chẳng thích thế nhưng cái sự ngực nhỏ của mình làm Hân lại muốn biến mình thành giống như con trai hơn.

Mỗi lần ngồi sau xe ai, Hân đều phải khoanh tay trước ngực. Chỉ có mấy cô bạn thân biết rõ Hân như thế nào thì Hân mới để lộ ra.

Mỗi lần đi chơi với mấy đứa bạn, cả phòng ở chung, thay quần áo chung, riêng chỉ có Hân là trốn vào trong nhà tắm và thay đồ. Bọn bạn thấy vậy lại bảo ‘con này có vấn đề à, có ai mà phải giữ kẽ, toàn đàn bà con gái cả’. Chẳng phải Hân ngại cái chuyện gì, chỉ là ngại họ nhìn thấy bộ ngực xấu xí của mình, Hân ngại lắm.

Hân hay ăn mặc cá tính, phong cách, hơi đàn ông một tí. Thế là chúng bạn lại bảo, ‘hay là mày les’, làm Hân tổn thương lắm. Thật may là Hân để tóc dài. Những câu nói ấy dù là đùa cợt nhưng cũng khiến Hân đau lòng. Bạn bè đôi khi không tâm lý, cứ mang điểm yếu của người khác ra để trêu… Bạn bè thì không nghĩ được nhiều như vậy, vì họ thấy thế là bình thường, là vui. Chỉ có Hân cảm nhận được sự tủi thân của mình.

Hôm rồi, đi đám cưới cô bạn thân, mấy đứa bảo Hân phải mặc váy, vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ mặc váy. Hân chẳng dám. Chúng còn ép Hân mặc bộ váy ngực khoét sâu mà làm gì có ngực chứ. Hân tủi, chúng bạn đi mua áo độn, mua miếng silicon, bắt Hân phải mặc và độn thật to lên. Nhìn Hân mặc vào cũng đẹp thật, mỗi tội ngực hơi nhỏ. Nhưng độn lên một tí thì nhìn cũng nữ tính lắm, may mà có mái tóc dài. Hân đỏ hết cả mặt. Bỏ ra thì đúng là dù là nằm hay đứng thẳng, Hân cũng giống như đàn ông, phẳng lỳ luôn. Không có dấu hiệu của ngực. Còn bạn bè thì… nhìn mà thèm khát.

Có đứa trêu Hân, hay đi nâng ngực cho hấp dẫn, Hân lại cười ‘sợ lắm, làm sao dám làm mấy cái nhân tạo ấy, không tốt cho sức khỏe và phụ nữ…’. Họ cũng chỉ nói đùa ấy thôi chứ có phải ai cũng làm được như vậy, với lại tiền đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ…

Nói về người đàn ông đó, Hân đã say như điếu đổ. Hân dường như không biết là dùng cách nào để đánh gục được trái tim chàng.

Thú thực, nhiều người không biết thì bảo Hân les, vì cô hay vào ngắm ảnh mấy cô người mẫu mặc bikini lộ ngực. Không phải là Hân thích mấy cô ấy nhé, có chăng chỉ là thèm khát được bộ ngực như vậy thôi. Hân mong mình có được vòng 1 hấp dẫn, được ăn mặc những bộ quần áo đẹp, được hở ngực, được khoe vai trần. Nói chung, giống như những cô gái xinh đẹp khác, Hân muốn được như họ biết bao!

Cái ngày Hân gặp người đàn ông ấy, Hân đã chết mê chết mệt. Nhưng biết anh ta chẳng dành cho mình vì xung quanh có quá nhiều cô gái xinh đẹp, vòng 1, vòng 2, vòng 3 đều chuẩn cả. Hân tuổi gì mà đua với họ. Hân cứ nép mình, sống kiểu cô lập, hoặc là thích thể hiện mình giống như một gã con trai. Hân thi thoảng ôm vai bá cổ kiểu anh anh, tôi tôi, rồi rủ mấy anh đi uống trà đá, thi thoảng là nhậu nhẹ và làm vài ba chén rượu. Nhìn Hân đúng là giống một cô nàng cá tính nếu không muốn nói là giống con trai. Chỉ là Hân cố tỏ ra như vậy, tự ti về vòng 1 không có gì của mình.

Nói về người đàn ông đó, Hân đã say như điếu đổ. Hân dường như không biết là dùng cách nào để đánh gục được trái tim chàng. Càng cố xa lánh bao nhiêu thì lòng càng buồn bấy nhiêu. Bao nhiêu lần, Hân chỉ cố gắng tiếp cận anh với tư cách là người con gái cá tính, coi anh như bạn bè, đồng nghiệp, coi như anh trai, coi như một người cùng giới với mình, bằng những câu bông đùa chứ không có ý dám nói chuyện này kia.

Nhưng, càng ngày Hân càng thay đổi. Hôm nay, khi Hân vừa bước đến công ty, cả ‘làng’ ngó ra nhìn ngơ ngác, ồ lên hãi hùng. Thì ra, Hân mặc váy. Trời ạ, chỉ là cái chân váy mà sao người ta ngỡ ngàng đến vậy, vì trước giờ Hân không mặc váy bao giờ. Đúng là một bước tiến vượt bậc so với bản thân Hân. Anh mắt ngượng ngùng bắt đầu xuất hiện, Hân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Hân bắt đầu tô son đánh phấn, biết kẻ mắt, biết trang điểm. Ai cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hân lại thay đổi chóng mặt như thế. Hôm nay, Hân còn chủ động mời anh bạn đồng nghiệp mà Hân si mê đi ăn. Thật may, anh này nhận lời. Buổi hẹn hò đầu tiên của hai người thành công, Hân dịu dàng pha chút cá tính, rất đáng yêu. Thật ra, Hân đẹp, anh ấy giờ mới nhận ra. Trước giờ luôn coi Hân là đồng giới, bây giờ thì biết rõ, cô ấy cũng nữ tính như bao người con gái khác.

Họ cưới nhau. Cái ngày anh nhìn vào thân hình của Hân, anh thảng thốt “công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ”.

Những cuộc hẹn hò cứ thế bắt đầu và hơn 1 năm sau, hai người chính thức trở thành một cặp. Tuy nhiên, mỗi lần người yêu đòi hỏi, Hân đều sợ hãi. Hân không dám có mối quan hệ gì thân thiết trước hôn nhân. Và mỗi lần người yêu đòi động chạm, Hân đều sợ. Chính điều đó khiến Hân bị nghi ngờ. Và nhiều lần người yêu giận, Hân mới thổ lộ, cô tự ti vì mình có vòng 1 quá khiêm tốn, không dám để người yêu biết. Hân còn khóc lóc trước mặt người yêu vì vòng một của cô giống như đàn ông vậy, bỏ áo ra thì chẳng thấy có gì luôn.

Tưởng gì, người yêu cô cười hả hê sung sướng vì suy nghĩ rất trẻ con của bạn gái. “Có gì đâu, ngực nhỏ thì bơm thành to”. Đùa như vậy mà Hân khóc tu tu như trẻ con. Vốn đã sợ cái chuyện nhân tạo lại nghe người mình yêu nói thế, Hân hãi hùng. Cô sợ người yêu cũng chê bai và ép cô đi phẫu thuật thì thật cô không thể làm. Nói rồi, thấy Hân khóc quá, anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ lời yêu. “Em à, ngực to ngực nhỏ có gì là quan trọng. Chỉ cần anh không chê là được. Em có con rồi, ắt có sữa cho con bú, còn anh, anh sẽ có cách chăm sóc cho em”. Nghe bạn trai nói, Hân lại bật cười vì cách anh đùa.

Họ cưới nhau. Cái ngày anh nhìn vào thân hình của Hân, anh thảng thốt “công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ. Nhưng mà, anh yêu em. Lại đây với anh nào vợ yêu. Anh sẽ là người ngày ngày chăm sóc để vợ anh tự tin hơn, có được vòng 1 đẹp hơn. Khoảng 50-60 năm nữa, ngực em sẽ ‘đệ nhất thiên hạ’. Vừa nói chồng Hân vừa cười mãn nguyện và ôm vợ vào lòng. Hân cũng hạnh phúc vô cùng. Hi vọng, mái ấm này sẽ hạnh phúc mãi về sau, 50-60 năm nữa, khi cả hai người đã về già.
Read more…

Em ế đơn giản vì em thích thế!

8:09 AM |

Dù thâm tâm em vẫn thấy cao giá và kiêu hãnh lắm, nhưng thôi cứ tự nhận là ế đi để những người hay gọi em như thế được vui lòng.


Các chị cùng cơ quan nhìn em đầy thương cảm, lúc nào cũng đay nghiến “còn đứng đấy mà te nhe, xem thằng nào nó máy môi thì nhận lời đi chứ, bằng tuổi mày chị có con lên bốn rồi đấy”.

Có anh còn bảo thật: “Cô xem thế nào mau mau gấp gấp đi, kẻo mùa đông đến không ai cho mượn chồng đâu”. Em chỉ nhoẻn cười, đoạn anh vỗ vai: “Nếu không chê thì để anh làm mối cho mấy thằng bạn. Nó biết sống và giỏi giang lắm, nhưng em phải chịu khó kiên trì, đợi mỗi đợt sắp tết, quốc khánh hoặc ngày chiến thắng…  nói chung là các dịp ân xá của nhà nước ấy”. “Này, không phải nhìn anh bằng ánh mắt ấy nhé, bọn từ trại ra kinh nghiệm sống đầy mình, từng trải ngọn nguồn, thế mới đáng quý, hơi bị hiếm”.

Em á khẩu, rồi biết mình là ai luôn và kể từ đó quyết định treo “tình trạng” trên trang cá nhân: “Nhận đi xem mặt tất cả những anh bình thường mà chưa vợ”.

Thực ra em cũng từng có một tuổi trẻ sôi nổi chẳng kém ai, và một tình yêu khiến nhiều người phải nghiến răng ken két. Tình yêu sét đánh chói tai ấy bất ngờ đến bên em mang theo một chàng trai quá sức hoàn hảo. Em cũng cố gắng mà vun vén đắp xây, nhưng họ trên cả tuyệt vời nên đòi hỏi người yêu cũng phải cân xứng và em thấy nặng nề.

Em ra đi trao lại cơ hội cho hơn hai người khác, kể cũng là tạo phúc cho con cháu sau này. Giờ họ chẳng còn nhớ nhung gì em nữa nên em mong lòng mình cũng bớt du dương, bâng khuâng đi.

Năm tháng trôi qua lòng em đã ít cồn cào hơn, để mà có thể dễ dàng, bình thản nhìn thẳng vào vấn đề, rồi sẵn sàng cười vang cho lên bàn cân đong đo hơn thiệt về những sự lựa chọn ngày trước. Nhớ lại những gì họ cần ở em và buộc em phải căng mắt, căng đầu ra đáp ứng giờ nghĩ lại em cũng tự thấy phục mình. Nếu ở lại em có còn là em, có gạt bỏ được sỹ diện để mà âm thầm chịu đựng kiếm tấm chồng sáng giá? Khả năng là không thể, vì thế ra đi là một tất yếu, nó cũng có cả một thời kỳ quá độ chứ không phải đùng một phát mà mù quáng đi lên ngay.

Ra đi để trưởng thành hơn, để ngẫm sâu hơn về thời thế và con người, để mình được tiến bộ và tự trau dồi lại tư tưởng của bản thân. Rút lui để học lại cách tự biết yêu thương bản thân, có yêu mình thì người khác mới thấy mình đáng yêu.

Được trở lại tự do với em là những giây phút gần như được thư giãn sau những ngày căng thẳng ức chế. Áp lực nếu có thì cũng trong tầm em chịu đựng và kiểm soát được, không ức ứa nước mắt như ngày xưa. Em có thời gian cho mình hơn, được trao đổi, giao lưu với nhiều người cũng đẹp đẽ và tuyệt vời không kém. Bận rộn nên em chẳng thừa thời gian tương tư mà ngồi đó ân hận, tiếc nuối…

Kể lể dài dòng văn tự một tí để nói lên rằng em cũng thuộc diện bình thường, biết yêu, biết rung động, cũng có nhiều kẻ nhòm ngó chứ không phải thuộc diện hâm đơ, dở dang chả ai buồn động đũa. Em ở một mình, em ế đơn giản vì em thích thế, khi mà chưa tìm được người hợp gu.
Read more…

Gái già chọn chồng

6:35 AM |

Giờ nàng đã hiểu, mọi người nghĩ rằng những đối tượng trời ơi đất hỡi đó rất “xứng đôi vừa lứa” với nàng, vì nàng là gái già, ế xừ rồi, còn gì mà kén chọn. Có chồng là may lắm rồi còn gì nữa!?

Thấy nhiều người mới cập bến bờ 30 tuổi đã than ế loạn cả lên, nàng chỉ bật cười. Thế nàng băm đã băm sáu nhát thì là thể loại gì đây? Đích thị là ế sưng ế xỉa, ế không còn gì có thể ế hơn được nữa rồi.

Nói về cái sự ế của nàng cũng có lắm chuyện phết đấy! Nàng không hề thuộc dạng không có đàn ông dòm ngó tới nhé. Ngược lại, nàng còn được cầu hôn khi mới vừa chân ướt chân ráo ra trường đấy chứ! Nhưng lúc ấy nàng thấy còn quá sớm để lấy chồng, người yêu nàng lúc ấy thì muốn lấy vợ lắm rồi. Nhưng nhìn lại thấy mọi thứ vẫn chẳng ra đâu vào đâu: công việc chưa ổn định, trong tay chưa có gì, chưa có tiền tiết kiệm. 

Nghĩ cảnh lấy chồng phải ngay ngáy lo cơm áo gạo tiền, mắm muối tương cà, lo tiền biếu các cụ 2 bên, họ hàng rồi lo cho con… Nàng thấy sởn cả da gà mặc dù lúc ấy nàng đã có công việc thu nhập cũng tạm. Vậy là tình của nàng tan vỡ khi nàng từ chối lời cầu hôn.
 

Thấy nhiều người mới cập bến bờ 30 tuổi đã than ế loạn cả lên, nàng chỉ bật cười. Thế nàng băm đã băm sáu nhát thì là thể loại gì đây? Đích thị là ế sưng ế xỉa, ế không còn gì có thể ế hơn được nữa rồi (Ảnh minh họa)
Từ đợt đó tới khi nàng ngoài 30 cũng có khá nhiều người theo đuổi ấy nhưng vẫn chưa chọn được ai, phần cũng do nàng lao đầu vào công việc nữa cơ. Nàng không xinh nổi trội nhưng cũng có duyên, có học thức lại công việc ngon nghẻ (lúc ấy nàng đã là trưởng phòng cứng cựa của một công ty lớn). 

Nàng có đòi hỏi cao đâu, không cần chồng đẹp trai, giàu có, chỉ cần là người đàn ông chân thành, lịch sự, yêu vợ quý con và trân trọng cuộc sống gia đình. Nhưng nàng thấy quá nhiều người đàn ông tuy có tiền, có học mà tư cách chả hơn gì… đống phân cả.

Năm 34 tuổi, nàng quyết định gắn bó với một người. Lúc này nàng đã tích lũy được kha khá: có được 2 bằng đại học, một bằng thạc sĩ, ngoại ngữ lưu loát, có tiền tiết kiệm và mua được cả đất ở thành phố. Nhưng buồn thay, bố mẹ chàng lại chê nàng già, bởi vì “gái 30 tuổi đã toan về già”. Nàng đây lại 34 rồi mới chết chứ!

Mẹ chàng nói nàng những câu không ra gì, xúc phạm nàng, nàng tự ái. Và chàng nữa, chàng thấy nàng ương ương không chịu nhún mình, bợ đỡ mẹ chàng thì bảo thẳng vào mặt nàng cái kiểu như chàng làm ơn cho nàng khi chịu cưới nàng đấy, nàng liệu đường mà cư xử. Vậy là nàng chia tay, khi ấy nàng 35 tuổi.

Bố mẹ nàng biết tin thì ngất lên ngất xuống. Cứ tưởng tống được quả bom nguyên tử là nàng đi rồi, giờ lại hay tin nó chưa chịu đi, bảo sao không ngất cho được!? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp nàng biết chuyện thì xông vào xỉa xói nàng, nào là già chát rồi còn làm cao, ế đậm rồi còn tưởng mình trẻ lắm. Có người còn bày mưu cho nàng úp sọt để làm đám cưới, nhà trai có phản đối gì cũng là sự đã rồi.

Nhưng nàng kiên quyết không bước chân về cái nơi họ không chào đón mình. Giờ đã thế, hỏi khi sống chung thì mâu thuẫn sẽ đẩy lên đến mức nào? Sau thấy nàng quyết chia tay thật thì mọi người bắt đầu đổ xô đi tìm mối cho nàng, kiểu như nàng không lấy chồng ngay thì nàng sẽ chết ấy.

Mối đầu tiên được đưa đến là một người đàn ông 40 tuổi, bị vợ bỏ theo trai vì ông ta hay rượu chè. Hiện tại đang sống với con gái riêng và được cho là đã bỏ hẳn tật rượu chè, tập trung làm ăn (làm công nhân). Nàng bẽn lẽn từ chối.

Mối tiếp theo là một người đàn ông 50 tuổi, vợ chết, có 2 con riêng (một trai một gái) và có một căn nhà cấp 4 ọp ẹp. Dự định của ông ta là sẽ để lại căn nhà đó cho con trai làm của hồi môn, còn ông ấy lê cái thân già và hai bàn tay trắng đến ở với nàng trong căn nhà của nàng. Mọi tài sản ông ta để lại hết cho con cái rồi, với cái tuổi ấy thì vài năm nữa là về hưu, vậy ra ông ta đang tìm một chỗ dựa đến hết đời đấy chứ? Nàng không cần nghe tiếp, thẳng thừng cự tuyệt.

Mối tiếp nữa là một chàng trai tân, kém nàng 3 tuổi. Chàng này mới tốt nghiệp cấp 3, và hiện tại đang hành nghề tự do, công việc bấp bênh. Còn nghe nói, có lần chàng gây gổ đánh nhau bị đuổi việc cơ. Chuyện cờ bạc, lô đề nợ nần với chàng là chuyện như cơm bữa.

Mọi người cứ vun vào cho nàng, bảo là trai tân đấy, lấy được chồng trẻ sướng còn gì bằng. Rồi thì là có tiền thì đầu tư cho chàng quả xe, chàng đi học lái về làm nghề lái xe cũng ngon. Nàng choáng váng, gạt ngay không cần suy nghĩ.

Người thứ 4 nàng được giới thiệu là một chàng 43 tuổi, hiện đang thất nghiệp. Tình sử hôn nhân thì đã qua 2 đời vợ nhưng không nuôi con riêng của vợ nào mà chỉ nhận trách nhiệm chu cấp. Nàng nghe đến 2 đời vợ là đã sợ mất mật, không dám nghĩ tiếp đến những vấn đề khác nữa.

Ngoài mặt nàng không tỏ thái độ gì nhưng trong bụng thì nàng đang dở khóc dở cười và bực bội lắm đấy! Giờ nàng đã hiểu, mọi người nghĩ rằng những đối tượng trời ơi đất hỡi đó rất “xứng đôi vừa lứa” với nàng, vì nàng ế xừ nó rồi, còn gì mà kén chọn. Có chồng là may lắm rồi còn gì nữa!?! Hóa ra giá trị của gái già trong mắt thiên hạ lại bèo đến thế. Và giá trị phụ nữ hóa ra là bị giảm dần theo tuổi tác mà không được tính bằng những cái khác.

Nhưng mặc ai nói gì thì nói, nàng quyết không vơ bừa đâu, già thì già. Nàng kệ! Nhất là không lấy chồng chứ không kiểu lấy cho có tấm chồng.

Gái già chọn chồng 2
Hai năm sau, năm nàng 38 cái xuân xanh chẵn thì nàng mới lên xe hoa lần đầu. Chú rể của nàng là trai tân hẳn hoi, kém nàng một tuổi, có bằng tiến sĩ ở nước ngoài (Ảnh minh họa)

Hai năm sau, năm nàng 38 cái xuân xanh chẵn thì nàng mới lên xe hoa. Chú rể của nàng là trai tân hẳn hoi, kém nàng một tuổi, có bằng tiến sĩ ở nước ngoài. Chàng tuy không kiếm được thật nhiều tiền nhưng nàng đâu cần, 2 người chung sức thì cuộc sống gia đình vẫn rất ổn. Đặc biệt, chàng đối xử với vợ con cực kỳ chu đáo vì chàng hiểu rõ giá trị của nàng mà - một người phụ nữ có học thức, có công việt tốt và có sự chín chắn, đằm thắm.

Nhưng nàng chẳng bao giờ phải cảm ơn chồng về chuyện “chống ế” giúp mình đâu! Một người đàn ông tử tế và chín chắn dư biết giá trị của một người phụ nữ là thế nào. Còn những kẻ chọc ngoáy, dè bỉu chỉ vì nàng già thì nàng cũng chẳng cần bận tâm đến cho mất thời gian. 

Nàng gái già thì đúng là già thật đấy, nhưng trong công cuộc chọn chồng thì nàng vẫn là phải kiêu!!
Read more…

Xin lỗi em - Người con gái anh yêu

10:20 PM |
Nằm bên em, anh cảm nhận được hơi thở đầy sợ sệt. Thi thoảng em nén một tiếng nấc. Anh biết, em đang kìm nén để những giọt nước mắt không trào ra. Nó sẽ rơi xuống vòng tay anh và anh sẽ biết rằng em đang lo sợ. Sự lo sợ giống 5 năm về trước.

Em sợ khoảnh khắc này sẽ là cuối cùng và rồi anh lại buông tay. Xin lỗi em, người con gái anh yêu. Sự hèn nhát năm xưa của anh đã khiến chúng mình đánh mất 5 năm trong đau khổ. Nỗi sợ của em bây giờ có lẽ còn nhiều hơn ngày trước bội phần. Nhưng hãy cứ nắm chặt tay anh em nhé, vì anh bây giờ…không phải là anh của ngày xưa.

Chúng mình là mối tình đầu của nhau và có lẽ cũng sẽ là mối tình sau cùng. Đã gần 10 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên anh nói lời tỏ tình, cảm giác yêu em vẫn nhiều và đong đầy như thế. Nó chỉ ngày một lớn dần lên chứ không hề vơi cạn. Giá mà anh dũng cảm, bảo vệ tình yêu này tới cùng thì có lẽ anh đã không đẩy em vào một bi kịch khác, đã không để tình yêu này gián đoạn bao năm qua và để em khóc cạn nước mắt vì đau khổ. Sự đớn hèn của anh đã làm hỏng tất cả, đã đánh mất tình yêu của mình.

Khi ba mẹ ngăn cản tình yêu của chúng mình, anh đã là người lưỡng lự. Chính sự không quyết đoán của em đã là một cú đánh quá lớn vào niềm tin nơi em. Em đã trao anh mọi thứ và thứ quan trọng nhất đó chính là niềm tin. Niềm tin rằng anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của hai đứa tới cùng dù phía trước có quá nhiều khó khăn. Nhưng rồi khi tình yêu bị ngăn cản, anh đã lo sợ và nghĩ tới chuyện đầu hàng. Sự hèn nhát đó của anh khiến em ra đi…Em chia tay anh không phải vì không dám vượt qua những khó khăn mà vì em không còn muốn cố gắng bên một người đàn ông đớn hèn như anh.

 Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình (Ảnh minh họa)

Em vội vã lấy chồng như để trả thù một kẻ kém cỏi là anh. Nhưng anh hiểu, từ sâu thẳm trong lòng em, việc em cưới một người đàn ông không yêu nhanh chóng là để xoa dịu đi nỗi đau mà em phải chịu đựng từ tình yêu mà em dành cho anh. Hơn 5 năm yêu nhau vậy mà cuối cùng anh lại là người từ bỏ. Anh không cho em nghị lực để bước tiếp vì thế mà em rẽ sang một con đường khác. Em làm mọi thứ trong sự giận dữ, cái đầu không tỉnh táo và con tim quá nhiều thương tổn.

Trước ngày em cưới, anh đã nhận ra mình quá sai lầm. Anh say mèm và sống như một kẻ bất cần đời, chìm ngập trong rượu. Anh say để quên đi hình bóng em, để không nhớ tới sai lầm của mình khi đánh mất em. Cái suy nghĩ phải giữ em đã xuất hiện trong đầu anh nhưng một lần nữa anh lại đớn hèn. Anh chấp nhận nhìn em lên xe hoa, mặc váy trắng tinh khôi và thành vợ một người đàn ông khác. Anh tin rằng, đêm hôm ấy, cả anh và em đều khóc vì một nỗi xót xa…

Hơn 5 năm kể từ ngày em rời xa, kể từ ngày em thành vợ kẻ khác anh cứ cố làm cho trái tim mình lành lại nhưng không thể. Anh bị dằn vặt về sự hèn nhát của mình nên đã để mất em…Đêm nào anh cũng nghĩ về em và thiếp đi trong một sự quặn thắt nỗi đau. Bố mẹ anh không còn nhắc tới hai chữ “cưới vợ” trước mặt anh vì anh chỉ còn là một cái xác không hồn. Anh vẫn không thể quên em! Anh đã cố thử hẹn hò, thử gặp gỡ nhiều cô gái khác nhưng đều không được. Ở bên họ, điều duy nhất xuất hiện trong anh là hình bóng của em. Và anh lại quay về với một trái tim chỉ có hình em trong đó.

Có đôi khi anh vẫn tự hỏi, em hạnh phúc không? Anh lại tự trấn an mình rằng em nhất định sẽ vui vẻ. Điều đó làm anh thấy ấm lòng hơn khi nghĩ về em. Vậy mà, một chiều mùa thu, em đã xuất hiện trước mặt anh. Gương mặt em không còn là cô gái trẻ trung ngày nào, không còn nụ cười tươi rói mà mỗi lần nhìn vào đã tiếp cho anh sức lực. Đôi mắt em đẫm lệ buồn, nét mặt không còn có thể rạng ngời…Mọi thứ về em khác quá nhiều nhưng anh cảm nhận được rằng, trái tim thì vẫn vẹn nguyên như ngày xưa…

Vậy là em đã ly hôn. Một cuộc hôn nhân vội vã chỉ để lấp chỗ trống, để chứng minh cho người kia thấy rằng anh đã sai khi mất tôi đã làm khổ em. Em không tìm thấy tình yêu trong cuộc hôn nhân đó vì trái tim em còn nặng hình anh. Càng nghe em nói về những gì em đã trải qua, anh càng cảm thấy xót xa và tự trách chính mình đã làm khổ cả hai đứa.

Đêm nay mình bên nhau, em nằm trọn trong vòng tay anh. Em không để nước mắt lăn dài. Em vẫn can trường như ngày xưa, như cái ngày mà em bị ba mẹ anh phản đối còn anh thì im lặng sợ hãi. Anh ôm em vào lòng. Hãy ngủ đi, một giấc ngủ thật dài, cơn ác mộng đã qua rồi. Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình…
Read more…

Đàn ông có cưới phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu hò hẹn?

10:57 PM |

Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: “Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ”. Thích thì sẽ nhích!

 

 

Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt đuổi hạnh phúc với cách nghĩ cứ thích là nhích, tôi chưa bao giờ gặp may, chưa bao giờ có được một bến đỗ cho mình cảm giác bình an cả. Đàn ông cứ đến với tôi, rất nhiều, nhưng rồi họ sẽ bỏ tôi mà đi, vì lý do này hay lý do khác. Rất có thể trong những lý do họ đưa ra, chẳng lý do nào thật. Vấn đề là, họ sẽ không bao giờ nói thẳng cho bạn biết vì sao họ bỏ bạn, vì họ là đàn ông! Đàn ông đủ lọc lừa, đủ mánh khóe để không bao giờ hé cho bạn biết anh ta thực sự nghĩ gì về bạn, dẫu anh ta có ngán bạn đến tận cổ thì lời lẽ khi chia tay vẫn sẽ luôn là “anh tự thấy mình chưa đủ tốt với em”.

Bạn đang hình dung tôi là một chị già đã gặp đủ ngang trái trong tình yêu và mang đậm tư tưởng chán đời, nghi người? Kỳ thực không phải vậy. Tôi vẫn đang ở tuổi đôi mươi, thân hình bốc lửa, vẻ mặt ưa nhìn. Công bằng mà nói, tôi không sắc nước hương trời nhưng biết làm đẹp. Thế nên từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có thể thu hút đàn ông. Trời sinh tôi vóc dáng nở nang, đường cong gợi cảm, lúc nào trong tôi cũng hừng hực thứ khao khát bản năng rất đàn bà. 18 tuổi tôi không còn là con gái. Lần đầu tiên ấy không đọng lại cho tôi nhiều ấn tượng, đó là người bạn trai ngoại quốc tôi quen khi đi du học xa nhà. Tôi không quan niệm lần đầu ấy là mất mát. Tôi dị ứng với những cụm từ như “đánh mất đời con gái”, “mất trinh” hay “mất đi cái  nghìn vàng”. Đó là một cuộc gửi trao, cho và nhận, tôi cũng đã nhận đủ về mình, sao lại nói là mất mát! Lần đầu của tôi diễn ra tương đối dễ dàng, tôi đang ngồi bên chiếc ghế trong khuôn viên trường chờ tiết học sắp tới, anh thơ thẩn dạo ngang qua. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, cùng mỉm cười. Cuộc chuyện trò giữa hai người như không thể hòa hợp hơn, rồi anh ấy ngỏ ý mời tôi đến chỗ của anh sau giờ tan học...

Lần đầu tiên ấy, tôi đã nghĩ, có vẻ như người nước ngoài thực sự thoáng hơn chúng ta trong chuyện tình dục. Tôi không bị đánh giá chỉ vì tôi quyết định sẽ lên giường với người cho mình hứng thú. Song sau này tôi hiểu, tây hay ta thì cũng chẳng khác biệt. Ngay cả ở Việt Nam bạn sẽ vẫn tìm được người lên giường với bạn ngay từ lần đi chơi chung đầu tiên.  

Vấn đề nằm ở chỗ, bạn sống thế nào sẽ gặp được người sống thế ấy. Những người đàn ông tôi gặp chẳng ai từ chối lên giường với tôi dù là ngay lần hẹn đầu tiên. Lúc là họ chủ ý, khi lại do tôi bật đèn xanh. Cũng có những lúc tôi gặp phải anh chàng không hiểu khù khờ hay cố tình tỏ ra tử tế, yêu cầu tôi khoác áo của anh ta vào kẻo lạnh hoặc nằng nặc bắt tôi về nhà chứ không phải vô nhà nghỉ dù tôi kêu “em mệt”. Những anh chàng ấy, nếu không phải sẽ tặc lưỡi cùng tôi ở lần hẹn thứ hai thì sẽ là vĩnh viễn lặn mất tăm. Tôi cũng chưa bao giờ để ý thêm đến họ.

Cho đến một ngày. Nhìn lại những cuộc tình đã đi qua, tôi ngộ ra rằng, mật ngọt, mặn nồng thì có nhiều nhưng cái sự chân thành dường như rất ít. Anh chàng trưởng phòng một công ty chứng khoán tìm cách quất ngựa truy phong ngay sau đêm đầu tiên với tôi ngoài khách sạn. Đêm ấy tôi nhớ mình đã rất bốc lửa và chủ động, đáng lẽ anh ta phải thích thú đến nỗi không thể tách rời tôi mới phải. Anh chàng chủ quán bar cũng nâng niu tôi được đâu một tháng sau khi nhận ở tôi thứ tình cho không biếu không. Hôm chia tay anh còn cúi gằm mặt nói “chưa đủ tốt, chưa xứng” với tôi, thế mà không đầy một tuần sau buổi ấy tôi đã thấy anh tay trong tay cùng đứa con gái khác. Ngay cả người tôi đặt niềm tin nhiều nhất là anh chàng con một quan chức cấp vừa cũng nhẹ nhàng đá đít tôi sau chuyến du lịch anh dành cho tôi đến một tỉnh miền Tây Nam Bộ.
 
Giờ tôi hoài nghi lắm rồi, lối sống của tôi có vấn đề gì không? Có phải đàn ông sẽ chỉ “yêu” chứ không bao giờ lấy cô gái đồng ý lên giường với anh ta ngay lần đầu tiên hò hẹn? Nhưng tôi lại nghe đàn ông Việt nói “thà lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ”. Câu này chẳng phải ý là họ coi trọng người vợ ngoan chứ không màng quá khứ của cô ấy hay sao? Ấy là chưa kể, tôi chưa từng làm đĩ. Những cuộc tình đã qua, tôi đâu có lấy tiền...
Read more…

Truyền thuyết Valentine 14/2

11:56 PM |
Thật tuyệt vời khi hôm nay khi được truyền thuyết valentine. Biết được tại sao 14/2 lại là ngày Valentine? Biết tại sao ngày này con gái lại tặng Socola cho các chàng trai để thể hiện tình cảm...

Ngày xưa, có một cô gái không có gì nổi bật ngoài tay nghề làm bánh. Cô yêu thầm một chàng trai giỏi săn bắn ở trong làng. Biết mình không xứng với anh, cô ngày ngày chỉ âm thầm dõi mắt nhìn, chẳng bao giờ dám đến gần. Anh lúc nào cũng được vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp.


Cho đến một ngày kia, chàng trai trong lúc đi săn đã vô tình bắn vào cánh của vị thần Cupid đang ngủ trên cây vì tưởng đó là một chú chim. Thần Cupid nổi giận vô cùng, liền lấy đi trái tim của chàng trai, khiến anh ta không thể tiếp tục làm người được mà hóa đá. Chưa nguôi giận, Cupid còn cho mọc xung quanh một loài hoa trắng có gai sắc nhọn, để không ai có thể đến gần. Chàng bị bỏ rơi ở trong khu rừng, chẳng ai còn quan tâm đến chàng ngoài cô gái làm bánh.

Mỗi ngày cô đều đến thăm bức tượng đá. Chàng trai vốn là người hoàn hảo, dù bị biến thành đá nhưng vẫn đẹp vô cùng. Đáng tiếc, anh ta bị lấy mất trái tim, trên ngực có lỗ hổng, mất đi sự hoàn hảo, khiến cô gái đau xót. Cô về nhà, tỉ mỉ làm một cái bánh cứng hình trái tim. Vì cô gái làm bánh xuất phát từ trái tim của mình, nên tuy cứng nhưng có vị vô cùng ngọt ngào. Làm xong, cô gái đem đặt vào lỗ trống trên ngực chàng trai.

Nhưng hôm sau, cái bánh ở lỗ trống lại bị thần Cupid lấy đi, khiến bức tượng đá tiếp tục mất đi sự hoàn hảo của mình. Cô gái lại làm một cái khác, kiên trì từ ngày này qua ngày khác.

Nhưng muốn đến gần chàng trai, cô gái phải nhổ hết mấy cây hoa trắng có gai kia đi. Loài cây này càng dùng dao chặt đi, lại càng đâm chồi nhiều hơn. Cách duy nhất là dùng tay nhổ nó lên. Đôi tay của cô bị gai đâm chảy máu, những giọt máu rơi vào những cánh hoa trắng khiến chúng biến thành màu đỏ và đặc biệt là càng trở nên nở rộ đẹp hơn trước.

Sự kiên trì của cô gái cuối cùng đã được đền đáp, lỗ hổng trên ngực chàng trai mỗi ngày một nhỏ lại. Cho đến khi lỗ hổng còn rất nhỏ, cô đã đặt miếng socola cuối cùng vào, và chàng trai đã sống lại.

Cô gái kiên trì 142 ngày khiến thần Cupid cảm động, biến những mẫu socola dần trở thành trái tim chàng trai và tha thứ anh ta.

Chàng trai tuy bị biến thành đá nhưng khi trái tim gần trở lại ,ngày ngày vẫn cảm nhận được tình cảm của cô gái dành cho mình, cho nên đã yêu cô. Khi anh ta sống lại, những cây hoa trắng đầy gai đã hóa thành đỏ thẩm. Chàng ngắt những bông hoa đó và cầu hôn cô gái. Họ sống với nhau thật hạnh phúc.

Cho nên người ta lấy ngày 14 tháng 2 làm ngày lễ tình yêu, biểu hiện số ngày cô gái đã kiên trì để chàng trai sống lại. Ngày 14 tháng 2, con gái tặng socola cho con trai.

Bắt nguồn từ truyền thuyết này, có nhiều bạn gái khi yêu thầm một bạn nam nào đó, mỗi ngày đều lén lút đặt trong hộc bàn người ấy một thỏi socola nhỏ. Đủ 142 ngày, vào lễ valentine, người con trai ấy sẽ bị tình cảm của bạn chinh phục.
Read more…

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn

8:40 PM |

Linh cho biết, nhiều người xung quanh xầm xì khi họ chênh lệch khá nhiều. "Họ nói rằng mình sẽ không giữ được một người yêu đẹp trai như thế", cô nói.

 

Nàng là nhân viên pha chế đồ uống, chàng là anh giữ xe đẹp trai, ga lăng. Họ gặp nhau khi cùng trở thành phục vụ tạm thời cho quán cà phê mới mở của một người thân. Những cuộc gặp gỡ thoáng qua, các câu chuyện ngắn ngủi được khơi lên giữa cô pha chế và anh giữ xe lại khiến lòng trẻ nở hoa phơi phới. Họ nhận ra trái tim mình rung động và dường như đã yêu...

Người con gái trong chuyện tình ấy chính là Hứa Mỹ Linh, 23 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Nửa còn lại của cô là Dương Ngọc Sinh, 23 tuổi, hiện học ngành cơ kỹ thuật ở TP.HCM. Ba mùa valentine trôi qua, họ vẫn hạnh phúc bên nhau và thầm cảm ơn duyên phận đã run rủi cho mình gặp gỡ.

Cặp đôi Mỹ Linh và Ngọc Sinh.
 
Dù không sở hữu nhan sắc nổi bật nhưng Mỹ Linh vẫn hạnh phúc bên cạnh chàng hoàng tử điển trai và có một chuyện tình đẹp như mơ khiến nhiều cô gái thầm ao ước.

- Trong tình yêu, người ta thường bảo càng trái dấu thì sẽ càng hút nhau, hay “ghét của nào trời trao của đó”, chân lý này vận vào tình yêu của Linh và người ấy có đúng không? 

- Câu nói này dường như là để chỉ tình yêu của bọn mình. Hai đứa gần như trái ngược hoàn toàn với nhau về sở thích và tính cách. Sinh rất thích chơi nhạc và hát, hầu như cậu ấy chơi được hết các thể loại nhạc cụ phổ biến. Trong khi đó, mình không quan tâm đến âm nhạc và hát siêu dở.

Mình là rất thích đọc truyện, xem phim và chơi game nhưng cậu ấy thì ghét những thứ đó. Cậu ấy có thể ngồi hàng giờ để giảng giải cho mẹ mình cách sử dụng máy tính bảng hay say mê xem một trận bóng trong khi với mình, 5 phút thôi cho những chuyện ấy cũng là quá đủ.

Tính Sinh trầm, còn mình lại sôi nổi. Ngay cả mỗi lần hai đứa cãi nhau, Sinh chỉ muốn im lặng đi ra một góc ngồi, trong khi mình muốn cho ra ngô ra khoai mới thôi. Mình lại còn nóng tính nữa, mỗi lần có chuyện không vừa ý là cáu, bao giờ Sinh cũng là người xoa dịu, giúp mình lấy lại bình tĩnh.

- Có nhiều khác biệt như thế, vậy đã bao giờ Linh hỏi Sinh yêu mình vì điều gì?

- Ngoài việc không có bất kỳ điểm chung nào ở tính cách, sở thích, Linh còn nhận ra sự chênh lệch quá lớn ở ngoại hình, chàng điển trai - nàng chẳng xinh, chàng cao ráo - nàng lùn tịt nên không thể có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Khi hai đứa đã yêu nhau, rất nhiều lần Sinh nói với Linh rằng cũng chẳng biết vì sao yêu Linh nữa, chỉ là cảm thấy muốn được nói chuyện với Linh hàng ngày, muốn ở bên cạnh và chăm sóc cho Linh thật chu đáo.

Lý do tưởng chừng đơn giản ấy nhưng lại có ý nghĩa hết lớn trong cuộc đời Linh. Linh bắt đầu tin vào sự run rủi của số mệnh và tình yêu đôi khi chỉ là lý lẽ của trái tim mà con người có cố hiểu cũng không thấu hết.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 2
Sinh cao 1m75 trong khi Linh chỉ vừa tròn 1m5, cô luôn cảm thấy mình bé nhỏ, được bảo vệ khi ở cạnh người yêu.
 
- Hiện giờ, sự tự ti về chênh lệch ngoại hình có còn theo bạn?

- Không thể vứt bỏ hẳn suy nghĩ ấy, không ít lần sự lệch pha này ngăn cản mình suy nghĩ xa hơn về tương lai tình yêu của hai đứa. Nhưng tình yêu luôn mang đến cho mình nhiều thứ phải bận tâm hơn thay vì chỉ ngồi trước gương và nghĩ về nhan sắc.

Từ khi biết bọn mình yêu nhau, nhiều người xung quanh cũng xầm xì bàn tán, họ nói rằng mình sẽ không giữ được một người yêu đẹp trai như thế, nhưng sau 3 năm bên nhau, trải qua nhiều sóng gió cùng nhau, mình đã không còn bận tâm về những lời nói ấy.

Thiết nghĩ, nếu Sinh không thật sự yêu mình thì cậu ấy dù có đẹp trai hay xấu trai đi nữa, sớm muộn cũng sẽ buông tay mình mà đi. Trong tình yêu, phải hiểu nhau và tin nhau, đó là điều Sinh và mình luôn tự nhủ.

- Ba năm bên nhau, ngọt bùi đã trải, sóng gió đã từng, vậy giai đoạn nào trong tình yêu khiến Linh lo lắng mình sẽ buông tay nhất?

- Đó là khoảng thời gian hai đứa yêu nhau được 2 năm, Linh rời Việt Nam sang Úc du học. Yêu xa quả là điều khó khăn, lúc mới qua, Linh vui thú với những điều mới mẻ mà quên mất rằng Sinh ở Việt Nam luôn mang theo cảm giác cô đơn, trống vắng vì xa người yêu. Sự khác biệt trong cuộc sống, cách sinh hoạt, múi giờ khiến cả hai dễ cáu giận và một chuyện dù cỏn con cũng biến thành to tát, không thể cùng nhau ngồi lại giải quyết như khi cận kề.

Đã có lúc, Linh tưởng như mình sẽ buông tay. Nhưng cũng chính trong giây phút quyết định chấm dứt tình yêu 2 năm khi ấy với Sinh, Linh mới chợt nhận ra mình yêu Sinh đến nhường nào và không thể quên cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau của cậu xoa dịu mình mỗi lúc nóng giận. Và thế là, Linh đã cố vùi đầu vào học thật nhiều, thật nhanh sao cho thời gian trở về Việt Nam được rút ngắn đến mức tối đa.

- Kết quả của những nỗ lực ấy ra sao?

- Chỉ một năm sau, mình đã hoàn thành xong khóa học tại Úc và bí mật trở về Việt Nam, đem lại bất ngờ lớn cho Sinh.

Hôm ấy, mình giả vờ bảo với Sinh mình đi Melbourne chơi, vì điện thoại mất sóng nên đừng liên lạc, nhưng thật ra, mình đang bí mật về Sài Gòn. Còn nhớ, trước hôm ấy một ngày, cả hai đứa đang giận nhau nên Sinh cứ liên tục nhắn tin tranh luận. Về đến Sài Gòn, Linh nhờ mẹ gọi điện thoại cho Sinh vờ như có việc nhờ cậu giúp đỡ, Sinh tức tốc chạy đến nhà và lúc cánh cửa hé mở, mình bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu ấy, nở một nụ cười. Sinh đứng sững một lúc rồi bất ngờ ôm chầm lấy mình. Cả hai cười trong sung sướng, hạnh phúc, quên mất cả giận hờn.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 3
Hạnh phúc hội ngộ khiến cặp đôi quên đi những ngày xa cách, giận hờn.
 
- Yêu một chàng đẹp trai, Linh có thấy khổ không?

- Bạn bè mình thường bảo con gái nên chọn người yêu mình chớ chọn người mình yêu và đương nhiên, những anh chàng tốt mã thì lại càng khó giữ, thường không hay chung tình. Nhưng Sinh cho mình tin rằng, cậu khác hẳn trong số những người ngoài kia.

Dù xung khắc trong cách nghĩ - cách sống, lúc nào cũng cãi nhau như nước với lửa, nhưng Sinh rất tôn trọng mình, cậu ấy chưa bao giờ nói nặng hoặc bắt mình phải làm theo ý cậu. Ba năm yêu nhau, S inh chưa khi nào khiến mình buồn lòng vì sự xuất hiện của người thứ 3.Tình yêu của cậu ấy phần nào lay chuyển bản tính mạnh mẽ trong mình, Linh bắt đầu trở nên mềm mại hơn, cố gắng nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy từng ngày. Hoàn thiện hơn để yêu nhau, không khi nào là khổ cả.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 4
Cả hai rất thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp khi ở bên nhau.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 5
Những chuyến du lịch khiến Linh và bạn trai có thêm cơ hội hiểu nhau, gần nhau hơn.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 6
Chênh lệch về ngoại hình không ngăn được tình yêu mãnh liệt họ dành cho nhau.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 7

Read more…

Điểm danh mẫu phụ nữ dễ “ế” nhất trong mắt đàn ông

8:28 PM |

Trong mắt đàn ông, những phụ nữ này dù hình thức bên ngoài khá xinh xắn, có học thức nhưng vẫn không chiếm được nhiều thiện cảm của họ và vẫn bị họ âm thầm liệt vào danh sách những mẫu phụ nữ dễ “ế”.

 

Những cô nàng quá tự ti

Theo những quý ông, nếu những phụ nữ nào thuộc mẫu phụ nữ tự ti là những kiểu phụ nữ dễ "ế" nhất. Ngược lại, ngay cả với những người đàn ông, tuy là phái yếu nhưng bạn phải luôn biết giá trị của bản thân mình, phải biết tôn trọng, yêu thương bản thân trước hết thì mới đòi hỏi người khác tôn trọng và yêu thương chính bạn được.

Rất nhiều phụ nữ vì quá tự ti khi giao tiếp nên đã tự gạt bỏ và bỏ qua rất nhiều cơ hội để có một người đàn ông tử tể để yêu và rất có thể trong tương lai sẽ lấy làm chồng. Bởi khi được nhiều chàng trai theo đuổi, làm quen, họ cứ tự ti nhủ thầm là mình không xứng đáng hoặc tự rút lui. Để cuối cùng, khi họ chạm ngõ tuổi 30, những anh chàng tử tế kia đã theo vợ bỏ cuộc chơi hết nên giờ họ đang nằm trong vùng “ế”.

Điểm danh mẫu phụ nữ dễ “ế” nhất trong mắt đàn ông 1
Rất nhiều phụ nữ vì quá tự ti khi giao tiếp nên đã tự gạt bỏ và bỏ qua rất nhiều cơ hội để có một người đàn ông tử tể để yêu và rất có thể trong tương lai sẽ lấy làm chồng (Ảnh minh họa)

Những cô nàng tính khí thất thường

Những cô nàng tính khí thất thường, thay đổi xoành xoạch hơn cả thời tiết là những cô nàng trong mắt đàn ông cũng dễ bị xếp vào hàng ngũ “ế”. 

Theo nhiều quý ông, những phụ nữ xinh hay xấu quá cũng chưa chắc đã ế. Nhưng một kiểu phụ nữ theo đàn ông có khả năng ế rất cao đó chính là những phụ nữ tính khí thất thường này.

Đàn ông rất sợ hãi và cảm thấy chột dạ mỗi khi tiếp chuyện với người phụ nữ có tính khí này. Họ không đoán được nàng vui buồn ra sao và không biết nàng nghĩ gì. Họ sợ hãi khi thấy nàng thay đổi tâm tính còn hơn cả thời tiết. Và đàn ông nghĩ, những phụ nữ này chẳng khác gì những phụ nữ hâm dở nên muốn tránh xa trước khi quá muộn.

Những cô nàng vô duyên

Không chỉ những anh chàng ăn nói vô duyên dễ ế trong mắt các chị em, mà ngược lại những cô nàng vô duyên cũng bị các chàng liệt vào danh sách những kiểu phụ nữ khó lấy được thiện cảm đàn ông và dễ “ế” nhất.

Đàn ông luôn cảm thấy tiếc nuối, phát ngán, tẻ nhạt khi quen và nói chuyện với những phụ nữ nhìn rất ư xinh xắn hoặc chỉ nhìn một lần là đã muốn làm quen. Song khi mới chỉ nói được dăm ba câu chuyện với nàng, các anh đều muốn lảng ra hết.

Không phải vì những cô nàng này nói chuyện thiếu hiểu biết hay ngu ngơ khù khờ, mà có khi chỉ vì cách ăn nói vô duyên, không ý tứ của các nàng cũng đủ khiến cánh mày râu chạy mất dép.

Hay ngược lại, vẫn có rất nhiều phụ nữ, nhìn bên ngoài rất xinh xắn, có nghề nghiệp ổn định, ăn nói có duyên, thậm chí rất dễ lấy được cảm tình của người khác. Thế nhưng, họ vẫn thuộc kiểu phụ nữ dễ “ế” trong mắt đàn ông.

Tất nhiên, với những cô nàng này, đàn ông không bao giờ dành cho họ cái nhìn quá tệ hay cái nhìn thiếu thiện cảm như với những kiểu mẫu phụ nữ dễ ế khác. Ngược lại, chỉ đơn giản họ cho rằng, có lẽ những kiểu phụ nữ này cần thêm một chữ “Duyên” nữa là có thể phá bỏ ranh giới “ế”, “cô đơn” ngay lập tức. 

Những cô nàng quá hoàn hảo

Những cô nàng quá hoàn hảo về hình thức bên ngoài, cách giao tiếp và đối nhân xử thế cũng thường khiến cánh mày râu cảm thấy lúng túng và dễ dàng bỏ qua. 

Có những phụ nữ chỉ đơn giản cần thêm một chữ “Duyên” nữa là có thể phá bỏ ranh giới “ế”, “cô đơn” ngay lập tức (Ảnh minh họa)

Nguyên nhân là vì khi gặp những cô nàng này, đàn ông thường tự nhủ: “Người hoàn hảo thế này sẽ không thể dành cho mình được”. Bởi họ biết bản thân họ là người chưa hoàn hảo. Thế nên họ sợ sẽ không xứng đáng với với những cô nàng này hoặc bị những phụ nữ hoàn hảo "chê bai".

Và đó chính là lý do, đàn ông dù ngưỡng mộ những phụ nữ hoàn hảo nhưng vẫn âm thầm xếp họ vào những kiểu phụ nữ dễ “ế”.
Read more…

Chồng tặng hoa Valentine, vợ bảo bị điên

5:40 PM |

5 năm sau cưới, không một bông hoa hồng

Từ ngày cưới, anh Tuấn chưa từng tặng hoa vợ. Bởi khi yêu nhau, anh cũng không phải là người lãng mạn hay thích hoa hoét này kia. Mỗi lần lễ Tết, anh liên tục hỏi chị thích gì để anh tặng, chị nói không thì anh cũng thôi, còn chị nói có thì anh sẽ hỏi ‘thích gì thì nói anh mới biết chứ’. Anh sẽ mua theo sở thích của chị.

Nhưng cái chuyện tặng hoa với anh không phải là thói quen giống như bao đôi yêu nhau khác. Có lẽ, chị cũng bị thiệt thòi so với chúng bạn về chuyện người yêu lãng mạn hay ga lăng. Nhiều lần được góp ý, anh cũng có chút thay đổi. Vào các ngày quan trong, anh thường hay nghĩ tới chuyện tặng chị một bó hoa hay một bông hoa hồng để thể hiện tình yêu của mình.

Nhưng đúng là, chuyện ấy chỉ làm được lúc yêu nhau. Sau đó hai anh chị cưới nhau, anh Tuấn cũng nhiều lần nghĩ đến chuyện tạo một cảm giác lãng mạn cho vợ, hay gây bất ngờ cho vợ như ngày còn yêu nhưng công việc, cuộc sống cuốn anh vào, khiến anh quên hết mọi thứ. Cũng không còn thời gian để tạo không khí riêng theo cách của mình. Cứ về nhà là cắm đầu vào mâm cơm, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ cho đủ giấc để có sức khỏe đi làm ngày tiếp theo. Còn chị, chị cũng chỉ biết chăm chăm cái bếp, lau dọn nhà cửa và chăm chồng bữa ăn, giấc ngủ.

 Ảnh minh họa
 
Thời gian trôi đi, anh chị sinh bé gái thì lại càng bận rộn hơn . Cuộc sống và những lo toan cơm áo gạo tiền lại càng đè nặng lên vai của anh chị. Chị càng ngày càng gầy đi, anh Tuấn cũng không khỏi xót xa trong lòng. Con thì quấy khóc suốt, đêm chị không bao giờ có giấc ngủ trọn vẹn. Thời gian đầu, chị xanh xao vì con. Anh thương chị nhiều lắm! Nhưng anh cũng chỉ biết phụ giúp chị lúc con quấy khóc, cũng chỉ có thể, không biết làm gì hơn. Ngày mai còn phải đi làm, kiếm tiền lo cho con.

Ngày Valentine chồng tặng hoa, vợ bảo bị điên

Đã qua thời gian dài, đã qua 5 năm anh chị cưới nhau. Cuộc sống cũng chỉ có vậy. Không giận hờn nhiều, không quát tháo, thi thoảng là những câu nói nhẹ nhàng tình cảm. Mỗi người mỗi việc, chị cũng đi làm, anh cũng đi làm, tối về lại hội ngộ bên mâm cơm. Lâu lắm, chị và anh không có chuyến đi chơi xa lãng mạn hay gì đó.
 
Nếu là ngày yêu nhau, chị sẽ thường xuyên đòi anh cho đi chơi biển, chơi núi, đòi anh tặng quà, tặng hoa cho chị. Nhưng giờ, đến quần áo chị cũng không diện, anh Tuấn cũng không biết chị thích gì. Có hỏi vợ thì chị chỉ nói không thích, ‘em thiếu gì mà anh phải mua’ nên anh lại thôi. Chị không còn bận tâm tới chuyện đi đâu, sắm gì cho đẹp mình mà chỉ nghĩ đến chuyện, mua gì cho con gái yêu…
 
Nhìn vợ ngày gầy đi, anh lại càng thương vợ. Anh nai lưng kiếm tiền cũng chỉ muốn tốt cho vợ con, khiến vợ thoải mái, vui vẻ sống hơn. Người vợ hay nũng nịu, hay vòi quà, hay dỗi hờn mỗi khi anh không chủ động lãng mạn trước giờ không còn nữa. Thay vào đó là một hình ảnh người phụ nữ cần mẫn trong bếp, suốt ngày chỉ biết nội trợ, nấu nướng, đi làm, lo cho chồng, cho con.

Hôm nay, ra đường, thấy người ta mua hoa tặng vợ, mua quà tặng người yêu, anh lại giật mình. 5 năm qua, anh đã quên mất ngày này, hoặc là không có thời gian để nhớ. Hôm nay, trên đường đi gặp đối tác, anh mới cảm nhận được không khí của ngày lễ tình nhân, và anh nhớ tới vợ. Anh mua bó hoa hồng về tặng vợ, mang bất ngờ về cho vợ, hi vọng vợ sẽ thích và xúc động, hạnh phúc vô cùng.

Anh đâu có ngờ, trong bữa ăn, vào nhà lấy bó hoa giấu kín ra tặng vợ, vợ lại trừng mắt nhìn anh với vẻ thảng thốt: “Cái gì đấy?”. Anh bảo: “Hoa tặng vợ ngày Valentine, anh yêu vợ!”. Chị cúi mặt xuống, không hào hứng như anh nghĩ rồi đáp lại: “Anh điên à, hoa với chả hoét, tiền thì chẳng có mà tiêu, mua cái thứ vô hình này làm gì, vẽ chuyện. Bao năm không tặng tự nhiên dở chứng!”. Rồi chị nghe tiếng con khóc, vội đặt đũa xuống, chạy vào chỗ con bế và ru con.

Anh buồn, nhưng không phải anh buồn vì vợ hờ hững. Anh không trách vợ, chỉ trách bản thân mình đã không làm tròn trách nhiệm của người chồng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân, không nghĩ cho những nỗi khó nhọc của vợ. Tại anh 5 năm qua chưa từng tạo cho chị bất ngờ, nên giờ đây, bất ngờ của anh khiến chị kinh ngạc. Anh lại càng thương chị hơn, bởi, cuộc sống cơm áo gạo tiền, gia đình, trách nhiệm làm vợ, nhất là từ khi làm mẹ đã biến vợ anh thành ra như thế. Còn tình yêu nào vĩ đại hơn tình yêu của người vợ dành cho chồng, của người mẹ dành cho con cái? Chỉ tại anh quá vô tâm, chỉ tại anh quá hững hờ để giờ đây, nhận một bó hoa trong ngày lễ tình nhân với chị là một điều quá xa xỉ…
Read more…

Chỉ có gái còn trinh mới xứng đáng làm vợ tôi

10:58 PM |
Vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh. Tôi thế này mà phải dùng lại hàng dùng rồi của thằng khác sao?! Đó là những suy nghĩ chắc nịch của tôi 5 năm về trước. Nhưng hiện tại, nó đang bị rung rinh.

Tôi hiểu cách nhìn phụ nữ khi anh gặp hết cô này đến cô kia toàn là dạng đào mỏ. Chán lắm anh ơi. Tôi cũng hơn 30 rồi, cũng gặp không thiếu hạng gái như vậy. Nhưng duy chỉ có 1 cô bạn gái khiến tôi cứ phân vân suy nghĩ, nuối tiếc và có 1 chút gì đó là oán hận chính bản thân tôi nữa.

Tôi thấy anh đã chia tay bạn gái vì 1 lý do trời ơi đất hỡi như tôi ngày xưa. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn ăn không ngon, ngủ không yên khi nhớ vể cô ấy. Anh xem qua chuyện của tôi rồi suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này mình phải hối hận vì đánh mất đi người tốt thật sự với mình.

Tự nhìn nhận về bản thân, tôi là 1 người thành đạt và cũng khá là có ngoại hình. Là đàn ông, khi đạt được công danh và tiền bạc theo ý mình rồi thì tôi bắt đầu để tâm đến chuyện gia đình.

Tôi từng trải qua không ít mối tình, từ những cô gái tuổi teen cho đến những cô đang có việc làm ổn định. Càng trải qua nhiều mối tình, tôi càng chán ngán. Con gái thời nay sao mà dễ trao thân cho người ta thế. Tặng cho vài món quà đắt tiền thì việc lên giường trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

Và vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh. Tôi thế này mà phải dùng lại hàng xài rồi của thằng khác sao?! Đó là những suy nghĩ chắc nịch của tôi 5 năm về trước. Nhưng hiện tại, nó đang bị rung rinh.


Và vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh (Ảnh minh họa)

5 năm trước, tôi quen em khi em chuyển ra làm ở chi nhánh công ty tôi ở Hà Nội. Em không đẹp như những cô hot girl son phấn lòe loẹt như bây giờ, cũng không phải dạng đanh đá mà giả ngoan hiền như phần lớn các cô gái khác. Em tự nhiên như 1 cơn gió nhẹ thoáng qua. Và em cũng như gió, chỉ thoáng qua đời tôi thật chóng vánh.

Tại thời điểm đó, tôi không để mắt lắm tới em. Em không quá sắc sảo, không bắt mắt, không nói líu lo linh hoạt nhưng những cô gái khác. Em khá là mờ nhạt trong mắt tôi. Nhưng làm việc chung với em ngày qua ngày, tôi không thể không dành một sự chú ý đặc biệt cho cô gái miền Nam này.

Và khi tôi chú ý đến em, tôi biết rằng tôi muốn em. Và khi tôi muốn bất cứ thứ gì, tôi sẽ tìm mọi cách để có nó cho bằng được. Với bao nhiêu kinh nghiệm tình trường, em đã sà vào lòng tôi sau 5 tháng.

hành thật mà nói, đó là khoảng thời gian lâu nhất tôi từng bỏ ra để cưa 1 cô gái. Nhưng thời gian càng lâu, tôi càng cảm thấy trân trọng em và những tình cảm đó. Hơn nữa, tôi đã quan sát và nhận thấy em sống kín tiếng, khẽ khàng và duyên dáng. Tôi chắc mẩm em đủ chuẩn làm vợ tôi rồi.

Quen với em tôi không tốn tiền quà cáp nhiều như với những cô gái khác. Em giản dị và chân thật. Đó cũng là lần đầu tôi có cảm giác hạnh phúc, sung sướng khi yêu một người con gái.

Sau 6 tháng, tôi cũng dụ dỗ được em lên giường. Lúc này tôi điên tiết khi phát hiện em chẳng còn cái ngàn vàng như tôi vẫn nghĩ. Người con gái tôi vẫn luôn tôn sùng là thánh thiện đã dơ bẩn rồi. Trong lúc giận quá mất khôn, tôi đã bạt tai em. Giờ nghĩ lại, tôi hối hận vô cùng.

Sau lúc đó, đối với tôi, em chỉ như là cái nhà vệ sinh công cộng để tôi xả lúc buồn chán. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của em lúc đó, nhưng thật lòng, tôi vẫn không thể lý giải được những suy nghĩ ẩn sâu trong đó. Đó không phải là nỗi sợ hãi khi bị tôi phát hiện là em không còn trinh, cũng không phải là sự giận dữ. Có lẽ đó là thất vọng đan xen vào hàng tỉ tỉ các thứ cảm xúc khác mà thằng đàn ông ngu muội như tôi không thể nào biết hết được.
Và em xin về làm lại ở chi nhánh trong Nam. Em ra đi không lời báo trước. Hay có lẽ là do tôi đã không cho em cơ hội để nói. Tôi đã chẳng hề quan tâm. Lúc em vừa đi, tôi cảm thấy thanh thản, mãn nguyện và tự đắc với ý nghĩ làm em phải xấu hổ vì tấm thân dơ bẩn của mình.

Nhưng từ từ, cảm giác trống vắng làm tôi không thể thoải mái và thoả mãn được quá lâu. Mọi thứ xung quanh đều làm tôi nhớ đến em. Lúc đó, tôi cứ nghĩ mình quá căm phẫn khi bị em lừa đau như thế nên mãi vẫn chưa quên được.

Không lâu sau đó, tôi lại lao vào công cuộc tìm kiếm vợ trinh 1 cách vô nghĩ. Với tôi lúc đó, vợ tôi chỉ cần là phụ nữ không xấu và phải còn trinh là đủ. Trời thương nên đã cho tôi gặp được. Niềm hoan hỉ khi là người đầu tiên của 1 đứa con gái khiến tôi tự mãn vô cùng. Cô bé này cũng biết rõ mình đã đủ tiêu chuẩn làm vợ tôi nên cũng nhắc khéo không ít lần. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại chần chờ, dây dưa, kéo dài thời gian như thế.

Ông trời cũng quả trêu ngươi người ta. Vừa sau Tết, tôi có chuyến công tác phải vào thăm chi nhánh trong Nam. Và đúng như tôi nghĩ, tôi lại gặp em. Tôi cứ tưởng em sẽ gầy gò, héo úa, sẽ nhục nhã ê chề khi gặp tôi. Tôi tưởng em sẽ không dám nhìn tôi vì sự xấu hổ đã dám dâng lên cho tôi tấm thân không còn trong trắng đó.

Nhưng không, em xinh đẹp hơn trước, tươi vui hơn trước. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, kiêu hãnh và tự tin làm tôi có chút lúng túng. Tôi đã nghĩ, dù gì cũng chỉ là hàng đã qua sử dụng, không phải tiếc là gì, còn một cô vợ còn trinh đang chờ mình về cưới cơ mà.

Nghĩ đến đó, bỗng như tôi hơi chột dạ và nhói lòng. Tối hôm đó, tôi nằm mơ tôi lấy vợ, và vợ tôi chính là em. Rồi tôi nghe tin là em sắp cưới. 2 tuần nữa là em lên xe hoa. Trong tôi lúc này ngổn ngang với những suy nghĩ trái ngược nhau. Tôi đau lòng, tôi tiếc nuối, tôi bực mình vì người phụ nữ của tôi sắp thuộc về người khác và tôi khinh rẻ cặp đôi đó.

Tôi nhìn thấy em tay trong tay, tươi cười với chồng sắp cưới mà sôi máu lên. Ai cho phép em được lấy người khác chứ? Đúng là thứ con gái lăng loàn. Đã từng là của tôi, giờ lại sắp dâng hiến cho thằng khác. Tôi khinh em. Và tôi cũng khinh rẻ chồng tương lai của em.

Tôi cười thầm cho số phận của 1 thằng đàn ông đi làm bò nhai lại. Nhưng càng tìm nhiều từ ngữ để chửi bới em, lòng tôi lại càng nhói, càng đau thắt lại. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Trong 1 phút mất khôn, tôi đã hẹn riêng chồng tươi lai của em ra 1 góc "khuyên giải".

Tôi nói cho anh ta biết em đã từng thuộc về tôi, và lúc đó em đã không còn trinh trắng. Tôi "khuyên" anh ta nên bỏ em đi, đừng lấy cái thứ như vậy làm gì. Thật không ngờ, phản ứng của anh ta nằm ngoài dự tính của tôi.

Từng lời từng chữ của anh ta hằn sâu trong đầu của tôi như thế này: "Thì ra anh là người mà bé My từng kể. Nhưng anh tệ hơn so với những gì tôi được nghe nhiều đấy. Nói gì thì nói, tôi cũng phải cảm ơn anh, vì anh buông My ra nên tôi mới có cơ hội tìm được người tốt như My.

Chuyện cũ của My, My đã kể cho tôi nghe hết. Người mà tôi cưới là My của hiện tại, và chung sống với My của tương lai nên tôi không để tâm lắm về chuyện quá khứ cô ấy đã yêu ai như thế nào. Nhưng tôi thành thật khuyên anh là đừng bao giờ đi bêu rếu My như thế nữa. 5 năm trước không phải là đàn ông thì bây giờ cũng nên trưởng thành đi!".

Em xinh đẹp hơn trước, tươi vui hơn trước. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, kiêu hãnh và tự tin làm tôi có chút lúng túng (Ảnh minh họa)

Anh ta nói như vậy là có ý gì cơ chứ? Đồ nhai lại mà còn chê bai ý tốt của tôi sao?! Ấm ức, nhưng từng câu từng chữ cứ in trong đầu tôi, rồi ánh mắt em nhìn tôi ngày xưa cũng ám ảnh tôi từng giờ.

Tôi biết em là 1 người rất tốt, nếu không nói quá là hoàn hảo nhất trong những người tôi từng yêu. Em cũng là người tôi yêu nhất. Và tôi chợt nhận ra, tôi đang ghen, ghen đến điên cuồng vì tôi còn yêu em nhiều lắm.
Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi đã đẩy em ra xa tôi một cách ngu xuẩn, thô bạo với ý nghĩ em càng tổn thương tôi càng vui. Giờ tôi đang cố làm em tổn thương một lần nữa để chồng em bỏ em, và em có thể quay về với tôi. Nhưng anh ta nói đúng, tôi hèn hạ quá. Tôi đã làm mất em vì cái gì thế này?
Read more…