Anh chẳng biết phải làm sao vì đã chấp nhận buông tay rồi, giờ em là của người ta.
Vậy là đã 3 năm kể từ khi anh quen em. Sau vài lần chat anh hỏi xin số điện thoại của em nhưng em đã nói với anh rằng “
Người yêu của em ghen lắm không cho em nói chuyện với ai“,
vì anh nài nỉ nên em cũng cho. Anh xin em được xem ảnh, em gửi cho anh
tấm hình chụp bằng điện thoại, tuy không được rõ nét nhưng với con mắt
nhìn người anh phỏng đoán em là cô gái dễ thương và chân không ngắn,
trong khi anh là con trai nhưng lại không có lợi thế về chiều cao. Nhưng
anh không quan tâm đến chuyện đó anh vẫn nói chuyện với em hàng ngày.
Anh cũng không dám hỏi em về tình yêu của em hiện tại ra sao vì anh
không muốn biết.
Anh minh họa
Một ngày em nói sẽ lên Hà Nội chơi và anh đề nghị được ra bến xe buýt
đón em. Em đồng ý khiến anh như mở cờ trong lòng vì đây là lần đầu tiên
anh gặp em! Đúng như những gì anh tưởng tượng, em là một cô gái chân
khá dài nhưng có điều em ăn vận rất ngầu kiểu tomboy, đi cạnh em mà anh
cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sau chầu cà phê em đề nghị anh đưa em qua
công ty chị gái để liên hệ thực tập. Từ khi em lên thực tập anh
cũng không có nhiều cơ hội để gặp em vì em nói ở nhà bác nên ngại đi
chơi. Anh nghĩ chắc em từ chối khéo vì sợ người yêu ghen nên anh không
trách em được. Và ngày đầu tiên em đồng ý đi chơi với anh lại đúng là
ngày Valentine sau khi anh và em về quê ăn Tết. Anh đã rủ em đi xem phim
và em đã đồng ý. Một bộ phim cũng có chút nói về tình yêu, không biết
có phải thích em hay do tức cảnh sinh tình anh đã liều dùng bàn tay tìm
đến bàn tay và em đã rút tay lại, nhưng anh không chịu buông tay rồi em
đành để như vậy cũng không dám la vì sợ bị mọi người để ý. Đó là chiêu
thức anh đọc được trên báo rằng đôi khi yêu cũng cần phải liều một chút!
Kể từ hôm đi xem phim anh và em đã đi chơi với nhau nhiều hơn mỗi khi
anh rảnh. Anh đã có tình cảm với em nhưng không biết tình cảm của em
dành cho anh thế nào. Đi đâu anh cũng dẫn em đi cùng, chúng mình hình
như đã thành một cặp rồi. Anh đưa em đi chơi, mua tặng em bất kỳ thứ gì
em thích, đưa em đi ăn những món em chưa bao giờ được ăn... Anh nghĩ như
vậy sẽ nhanh chóng chinh phục được trái tim em. Nhưng anh đã nhầm vì em
nói vẫn chưa chia tay với người yêu mặc dù cũng đã có trục trặc. Em đã
từng kể với anh rằng người bạn trai đã phản bội em để dành tình cảm cho
chính cô bạn thân của em. Em đã nói chia tay nhưng vì người bạn thân của
em không chấp nhận tình cảm của người bạn trai và anh ta quay lại cầu
xin em tha thứ. Em đang rất khó xử không biết có nên tiếp tục mối
quan hệ này? Vì em nói hai người cũng yêu nhau khá lâu rồi từ hồi em học
phổ thông.
Không biết vì quá yêu em hay quá ích kỷ anh đã khuyên em hãy
dứt khoát vì nếu không sau này em sẽ khổ vì lấy người mình yêu. Mới yêu
thôi đã vậy thì sau này lấy về rồi sẽ ra sao? Điều anh mong muốn nhất
là em hãy dứt khoát với người bạn trai đó để có cơ hội tìm được hạnh
phúc mới. Em luôn nói với anh rằng sẽ rất khó để em có thể mở lòng với
người con trai nào nữa vì em đã mất lòng tin vào con trai, điều đó làm
anh đau đớn vô cùng vì anh đã yêu em rất nhiều rồi. Mỗi khi em nói về
trường chơi trong đầu anh lại ám ảnh em về với người yêu và anh tưởng
tượng ra đủ thứ chuyện. Nhất là khi anh gọi điện mà em không nghe máy
sau đó em giải thích là không cầm máy và đang ở cùng bạn học, khi đó anh
mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù em chưa chính thức là của anh nhưng anh
luôn lo mất em, chỉ khi anh nhận được tin nhắn em muốn anh qua trường
đón em anh mới nhẹ lòng.
Ngày 8/3 năm đó anh quyết định sẽ có món quà đặc biệt để tặng em và
sẽ thổ lộ hết tình cảm của mình. Anh nghe mọi người nói yêu nhau mà tặng
dây chuyền bạc thì tình cảm sẽ bạc như vôi, nhưng anh kệ, một sợi dây
chuyền bạc với mặt hình trái tim đã được anh lựa chọn để dành cho người
con gái anh yêu nhất. Chẳng cần đợi đến ngày mai 8/3 anh đã qua thẳng
nhà em và gửi tặng em luôn ở trước nhà do vậy không có cơ hội để đeo cho
em lúc đó. Anh biết là em có chút buồn nhưng khi đó không lẽ anh lại
đeo cho em trước cửa thì kỳ quá. Anh đã nói anh sẽ đeo cho em sau nhé!
Em không nói gì chỉ có điều hôm sau gặp anh vẫn chưa thấy em đeo sợi dây
anh tặng, có lẽ em muốn tự tay anh đeo cho em hay là em chưa muốn đeo
nó. Nhưng rồi anh cũng được làm cái việc mà anh mong muốn nhất là được
tự tay đeo sợi dây cho em. Anh biết em rất thích mà nhìn ánh mắt em anh
biết điều đó.
Tưởng như em đã đồng ý chấp nhận tình cảm của anh rồi
nhưng không phải vậy, em không né tránh cũng không nhiệt tình, em vẫn đi
cùng anh bất cứ đâu nhưng có điều anh chưa từng thêm một lần được nắm
tay chứ chưa nói đến ôm hôn. Em từng nói với anh rằng anh đầu tư cho em
nhiều như vậy có khi không nhận được gì vì bây giờ em không dám dành
tình cảm cho ai nữa. Anh nghe mà cứ mơ hồ không lẽ em đã không còn
nguyên vẹn vì đã trót trao đời con gái cho mối tình đầu nên bây giờ em
mới tự ti như vậy. Vì yêu em anh đã nói rằng anh không quan tâm tới quá
khứ của em vì chính anh cũng vậy, anh cũng có quá khứ và em cũng không
phải là người con gái đầu tiên anh yêu. Anh chỉ muốn là người hàn gắn
vết thương lòng và cùng em đi nốt chặng đường còn lại của cuộc đời.
Ngay sau ngày 8/3 khoảng một tuần là đến sinh nhật thứ 21 của em, anh
lại có cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình. Em nói thích được nhận một
bó hoa hồng nhưng phải qua điện hoa mới lãng mạn, thế là anh chuẩn bị
lên mạng tìm cửa hàng bán hoa online đặt một bó hoa hồng theo yêu cầu
của em! Anh đã rất vui khi nhận được tin nhắn của em rằng đã nhận được
bó hoa và em rất thích. Anh nhớ chiều hôm đó trời mưa khá to nhưng anh
vẫn tới nơi em thực tập để đón em. Nhìn em vui vẻ ôm bó hoa hồng đỏ thắm
trên tay anh cũng rất vui và hạnh phúc nhưng em vẫn chưa chính thức
nhận lời yêu anh. Trong anh có biết bao câu hỏi mà không có câu trả lời.
Và cơ hội đã đến... một lần đi ăn cưới bạn học của anh ở Hải Dương
anh đã rủ em đi cùng và em đồng ý với ý tưởng sau đó anh sẽ đưa em đi
chơi Đồ Sơn vì em nói rất thích biển. Chuyến du lịch ngắn ngủi kết thúc
trong anh sự thất vọng trái với những háo hức ban đầu. Anh và em chưa
chính thức là của nhau nhưng em đồng ý hai đứa chung phòng có điều khác
giường. Một căn phòng có hai người khác giới liệu sẽ không có chuyện gì
xảy ra? Anh thì đã rất yêu và muốn chiếm hữu em rồi còn em vẫn còn trong
tâm trạng chưa rứt vì những mặc cảm chưa dám khẳng định tình cảm với
anh. Anh biết em đang tự nắn gân mình để không mềm lòng với anh vì em
nói vẫn chưa thật sự tin anh. Anh và em thỏa thuận sẽ không ngủ và nói
chuyện đến sáng nhưng trong đầu anh bao ý nghĩ làm sao để hôm nay em sẽ
chính thức là của riêng anh. Và ý nghĩ đó đã thôi thúc bản năng của
người đàn ông trong anh trỗi dậy. Mặc dù phòng có hai giường
nhưng anh đã kê sát lại để nằm cạnh em cho tiện truyện trò, được một lúc
anh đã không còn nằm riêng nữa mà đã sang hẳn giường của em. Em có phản
đối chút nhưng không gay gắt nên anh càng lấn tới, anh ôm gì em vào
lòng hổn hển trong hơi thở những lời mật ngọt hòng dẫn em vào mê cung
tình ái. Em chỉ phản ứng nhẹ rồi chấp nhận nằm trong vòng tay ấm áp của
anh trong ngày đông lạnh. Môi anh tìm tới môi em nhưng em ngoảnh đi
không đón nhận anh thoáng buồn vì em vẫn chưa đón nhận anh. Nhưng lúc đó
ý chí không kiểm soát được hành động anh mặc kệ những lời em nói anh
muốn lúc này chiếm hữu em. Sau một hồi vật vã anh cũng làm được cái việc
khá khó khăn đó là cởi được chiếc áo giáp cuối cùng trên người của em
thì anh khựng người lại khi em đã khóc nấc lên những giọt nước mắt lăn
tròn trên má thấm ướt chiếc gối. Em nói với anh rằng em không muốn bị
cướp cảm xúc thêm một lần nữa. Anh xót xa nằm vật xuống giường lòng tan
nát và em đã kể cho anh câu chuyện em bị người bạn trai cũ cướp đời con
gái như thế nào và sau đó em đã trở thành sở hữu của anh ta. Đó cũng là
lý do vì sao em luôn mặc cảm vì sẽ không có người con trai nào chấp nhận
em nữa. Mặc dù khi đến với em anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi rằng dù
sao em cũng đã yêu người đó 3 năm rồi sao tránh được chuyện chung đụng
nhưng anh nghe mà xót xa lòng đầy tủi hờn căm giận người con trai đó như
vậy là mọi cố gắng trước đó để có được em với anh là con số không tròn
trĩnh rồi.
Hôm sau mình ra biển lòng anh nặng trĩu nhưng vẫn phải cố gượng cười
vì anh không muốn làm em buồn. Mình đã chụp ảnh cùng nhau, em có nhớ tấm
hình em bắt anh cõng em để chụp ảnh chứ anh vẫn giữ chỉ có điều nó
không còn nguyên vẹn em ạ. Vì một lần giận dỗi em đã xé nó có lẽ đó là
điểm báo cho một cuộc tình sẽ ly tán nhưng anh cũng không bận lòng vì
khi đó anh đã có em rồi.
Mình trở về Hà Nội sớm hơn dự kiến, anh lầm lũi còn em nói lời xin
lỗi, nhưng thật sự em chẳng có lỗi gì cả lỗi là do anh quá ảo tưởng, quá
hy vọng rồi thất vọng thôi.
Những ngày sau đó anh và em gặp anh nhiều hơn đi chơi nhiều hơn nhưng
cũng chưa một lần anh được tận hưởng cái ôm, cái hôn vì em luôn lẩn
tránh mỗi khi anh có ý định. Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến khi mà
anh đã quyết tâm giúp em chuyển ý và hàn gắn vết thương lòng để đến với
anh. Vì lý do em đang làm luận văn tốt nghiệp và anh là cánh tay trái
đắc lực của em, em qua nhà anh nhiều hơn rồi một lần anh đã không kiềm
chế được và chiếm được thân xác em nhưng trái tim thì vẫn chưa vì em
không có cảm xúc gì cũng không trách móc anh. Em đòi về và nói sẽ không
bao giờ qua nhà anh nữa. Anh chợt nghĩ trong đầu bây giờ em đã là của
anh rồi, sau lần đầu tiên ấy em sẽ không còn gì để mất nữa. Nhưng không
phải vậy, em vẫn thế không né tránh cũng không nhiệt tình vẫn bình
thường như trước, em coi chuyện hôm đó chỉ là tai nạn và cũng không muốn
nhắc tới.
Em là người theo đạo nên từ khi quen em anh đã biết đến nhà noel
trong nhà Thờ, biết những bài thánh ca mà trước đó anh không tưởng tượng
như thế nào. Em nói nếu ai yêu em và muốn đến với em thì bắt buộc phải
theo em, khi đó anh cũng chỉ ậm ừ cho qua là anh sẽ theo em mặc dù trong
thâm tâm anh biết gia đình anh khó chấp nhận việc này nhưng anh kệ vì
miễn sao được ở bên em là được rồi.
Trồng cây mãi thì cũng đến ngày hái quả. Một lần đi chơi công viên
nước về hai đứa ướt sũng anh đề nghị mình tìm chỗ nghỉ ngơi tắm gội em
đã đồng ý, có lẽ hôm nay em đã rất vui vì lần đầu tiên em vượt qua được
nỗi sợ hãi để tham gia vào những trò chơi mạo hiểm và em đã tin tưởng
anh rồi. Em nói với anh rằng hôm nay em sẽ cho anh một lần được tận
hưởng tình yêu thật sự và anh cũng hứa chỉ một lần thôi không ngờ em đáp
lại “
Chỉ một lần thôi sao anh?”. Như vậy là đã hiểu chính thời
khắc này anh và em đã tìm thấy sự đồng điệu của trái tim, hai cơ thể
hòa quyện vào nhau tận hưởng cảm xúc thăng hoa của tình yêu. Từ hôm đó
tình yêu của hai đứa mình đã bước sang trang mới, em nói từ bây giờ sẽ
gọi anh bằng “Chồng” và anh phải gọi em là “Vợ”. Cũng giống những cặp
tình nhân khác ở tuổi teen như em, anh đồng ý vì anh cũng thích được em
gọi như vậy.
Anh được em dẫn về ra mắt, gia đình em nói anh là người đầu tiên em
đưa về khiến anh lấy làm tự hào về điều đó. Em hỏi anh có sợ không anh
cười và nói “
Đây đâu phải là lần đầu anh được bạn gái dắt về nhà
giới thiệu chứ nên anh không sợ và vì anh không có dây thần kinh xấu hổ
mà”. Em nói bóng gió với anh về chuyện muốn anh đi học Đạo để hai
đứa có thể đến với nhau vì nếu không gia đình em sẽ không chấp nhận và
em cũng sẽ không bao giờ bỏ Đạo để theo anh được. Anh cũng ậm ừ cho qua
nhưng trong thâm tâm anh rất lo vì gia đình anh cũng đã biết anh yêu một
cô gái theo Đạo, trong khi bố anh lại là con trưởng và là trưởng tộc có
nghĩa sẽ không bao giờ đồng ý cho anh theo Đạo. Nhưng anh đều bỏ ngoài
tai những điều đó hiện tại anh có em là được rồi cứ yêu đã mọi chuyện để
mai tính anh hay nói với em như vậy.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma và em dính bầu sau những lần hai đứa
quan hệ mà không dùng biện pháp phòng tránh. Khi biết tin này anh rất lo
lắng và em cũng vậy. Đưa em đi khám siêu âm người ta dự đoán cả ngày
tháng sinh của đứa trẻ khiến em rất vui rồi đưa cho anh xem tấm hình
chụp và anh đã không dám nhìn vì khi đó anh đang rối bời. Em nói muốn
giữ lại và hai đứa làm đám cưới. Khi đó không biết anh chưa sẵn sàng hay
vì định kiến gia đình anh đã không vượt qua được chính mình anh đã đề
nghị em bỏ đứa bé sau này anh sẽ bù cho em mười đứa. Anh biết em rất
buồn khi anh nói vậy nhưng vì không có sự lựa chọn nào em đã miễn cưỡng
đồng ý.
Tình yêu của hai đứa mình cứ thế đi qua những tháng ngày hạnh phúc
vui có, buồn có. Yêu nhau là vậy nhưng cái gì ăn nhiều quá cũng chán và
anh cũng vậy, trong khi yêu em anh đã bí mật quen và tán tỉnh một cô gái
khác mặc dù anh biết như vậy là không đúng với em nhưng anh không dừng
lại được. Anh luôn lấy lý do bận công việc để lẩn tránh em và đi chơi
cùng cô gái mới quen. Anh luôn phải chuẩn bị tâm lý để nói dối cô ấy mỗi
khi anh có điên thoại của em hoặc không dám nghe hoặc mấy câu cụt ngủn.
Với những ngày thường thì chuyện anh qua mặt em rất dễ nhưng khi đến
những ngày lễ thì quả thật quá khó. Biết làm sao khi bên cạnh có hai
người con gái một là người yêu đã lâu và một bên là cô gái mới giai đoạn
ban đầu? Nhưng anh vừa thông minh lại vừa tinh quái và hình như anh đã
hiện nguyên hình là thằng họ sở mặc dù anh vẫn chưa bỏ rơi em. Còn với
cô gái kia anh nói rằng em đã là quá khứ của anh rồi. Anh nhớ hôm đó
Valentine vì trong dịp tết và em chưa lên kịp em muốn anh về nhưng anh
đã nói dối là anh bận và sẽ xuống đón em sau, nhưng hôm đó anh không bận
mà anh bận qua nhà tặng socola cho cô gái kia. Em đã giận anh vì đã
không tặng Socola cho em, anh đã viện cớ bận và em cũng không ở Hà Nội
nên em bỏ qua. Em đâu biết rằng anh đang nói dối em. Nhưng khi từ nhà
cô gái kia về anh lại là của em cùng em đi chơi như chưa có chuyện gì
xảy ra vì trong thâm tâm anh dù sao anh cũng sẽ không bỏ ai cả vì anh là
người đa tình mà. Anh cũng hay trêu đùa em là nếu sau này em không
thành vợ cả thì làm vợ lẽ của anh nhé. Em đấm anh nói không chấp nhận
chia sẻ chồng mình với bất cứ ai cả.
Sau 14/2 là ngày quốc tế phụ nữ một lần nữa anh lại lâm vào hoàn cảnh
khó xử khi có đến hai cô gái đang chờ đợi mình. Nghĩ mãi anh quyết định
sẽ chẳng rủ ai đi chơi cả. Kế hoạch cho buổi tối được anh vạch ra, anh
đã nói dối cô gái mới rằng anh phải tiếp khách ở quê xuống nên sẽ đến
muộn nên cô ấy không chút nghi ngờ và cứ chờ anh. Nhưng cô ấy đâu biết
được khi đó anh đang nằm trong vòng tay ấm áp của em. Em không đòi đi
chơi và anh cũng muốn vậy trong lòng luôn có lửa đốt muốn sớm chia tay
em để đến với cô ấy. Gần 22h anh mới nhấc bước đi về được và phóng như
điên tới nhà cô ấy. Nhưng anh nghĩ nếu đến lúc này cô ấy sẽ nghi ngờ
phải có lý do chính đáng và như đã nói trước phải ở nhà uống rượu tiếp
khách thì tất nhiên phải có mùi rượi bia thì cô ấy mới tin. Anh đã qua
cửa hàng tạp hóa mua một lon bia bình thường trong buổi nhậu anh có thể
uống hết 5 đến 7 lon bia nhưng không biết lúc đó thế nào mà uống được
nửa lon đã không vào được, hơi bia xộc lên mũi đành bỏ dở anh nghĩ quan
trọng là đã có hơi bia. Đúng như dự đoán cô ấy có hỏi anh cũng nói khách
mới về anh vội chạy tới đây luôn và miệng phả hơi bia vào mặt cô ấy. Và
tất nhiên không chút nghi ngờ gì cả, vậy là anh trải qua một ngày lễ
nữa thở phào nhẹ nhõm.
Trong anh sẽ là mãi hình ảnh của em cho dù sau này anh có lấy vợ! (Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ sẽ giấu em được nhưng đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng
lòi ra quả không sai. Cho đến một hôm em vô tình đọc được những tin
nhắn anh gửi cho cô ấy trên mạng xã hội, em đã tra hỏi anh và anh chỉ
nói là coi cô ấy như em gái thôi. Cứ tưởng như vậy là xong nhưng hình
như em đã bắt đầu nghi ngờ anh và không biết làm thế nào em có được số
điện thoại của cô ấy và sau này anh mới biết hai người đã nói chuyện với
nhau nhiều lần trên mạng xã hội và cũng đã gặp cả nhau nữa vậy mà anh
không hề biết gì chỉ khi cô ấy hay hỏi anh về em thì anh mới thấy lạ,
anh vẫn nói em là người yêu trước của anh và bây giờ chia tay rồi. Có lẽ
khi đó cô ấy đã yêu anh rồi nên có thể em muốn gặp cô ấy để dằn mặt
hòng níu kéo anh quay về nên vẫn tin anh và em đã chia tay. Khi anh hỏi
em gặp cô ấy làm gì em đã nói “
Để xem con bé đó có hơn em không” và câu trả lời của em là ”
Tưởng thế nào chỉ được mỗi cái nhiều thịt”
vì cô ấy hơi mập trong khi em hơi gầy. Mọi việc càng lạ lùng trong khi
anh làm gì ở đâu cả hai đều biết và anh đã nghĩ đến tình huống cả hai cô
đang trơi chò mèo vườn chuột đây. Anh dự đoán đó không sai. Để chuẩn bị
đi công tác anh đã đến nhà em và muốn ngủ lại để mai đi luôn cho tiện.
Trong vòng tay em anh giật mình vì chiếc điện thoại rung lên báo hiệu có
điện thoai từ cô bạn gái mới, anh không dám nghe ngay mà chạy ra ngoài
hành lang nhưng em đã giữ anh lại chất vấn tại sao anh không dám nghe
máy hay anh đang giấu em điều gì. Anh mặc kệ em anh chạy ra hành lang
gọi điện lại cho bạn gái mới.
Anh: Em à!
Cô ấy: Anh đang ở đâu vậy?
Anh: Anh đang ở Nhà nghỉ gần công ty. Sáng mai anh đi công tác sớm nên mấy anh em thuê để ngủ mai đi luôn cho tiện.
Cô ấy: Ở chỗ nào thế anh?
Anh: Ở khu vực đường Láng gần công ty anh.
Cô ấy: Anh nói dối có phải anh đang ở chỗ có gần đường sắt không?
Anh: Không làm gì có đường sắt nào?
Cô ấy: Chị em nói lúc chiều tối nhìn thấy anh ở đó mà!
Anh: Chắc chị em nhìm nhầm người rồi đó!
Cô ấy: Không phải chị em nói chính xác đã nhìn thấy anh ở đó đi xe màu trắng, mặc áo …
Nghe đến đây anh chột dạ tại sao cô ấy lại biết chính xác như vậy và
không nghi ngờ gì nữa hóa ra chính là em đã nói với cô ấy anh đang ở
đây. Vì lâu nay em nói hay nói chuyện cùng cô ấy. Thật sự khi đó anh như
chết đứng không biết tìm lỗ nẻ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ với em
nhưng em có vẻ biết mọi chuyện chỉ khóc nấc lên. Anh khi đó vừa giận vừa
thương em sao hai người lại làm như vậy thà cứ nói thẳng ra còn hơn để
dẫn đến tình huống khó xử này! Anh qua nhà cô ấy xin giải thích nhưng cô
ấy đã nhất quyết chia tay vì anh đã lừa dối cô ấy. Anh không chấp nhận
thì cũng phải chịu vì lỗi do anh và anh cũng không xứng đáng với cô gái
trong trắng ấy. Em đã nói sẽ đồng ý cho anh đến với cô ấy mục đích để bù
đắp cho anh vì em khi đến với anh đã không còn nguyên vẹn nhưng bây giờ
khi giọt nước đã tràn ly thì anh có nguy cơ mất cả hai người con gái mà
anh yêu khi cô ấy đã rứt khoát chia tay tuy nhiên em đã không bỏ anh
vẫn luôn bên anh có lẽ em đã tha thứ cho anh! Mọi nỗi đau dần cũng lành
khi em luôn bên anh. Anh đã thề sẽ không bao giờ phản bội em nữa sẽ
không lần nào nữa nhưng kể từ đó em đã trưởng thành hơn trở thành cô gái
cứng rắn hơn đó cũng là điều mà anh mong muốn. Khi em nhiều lần gợi ý
chuyện tương lai của hai đứa vì bố mẹ em cũng sốt ruột khi anh và em yêu
nhau đã lâu anh cũng về nhà em chơi vài lần nhưng chưa thấy anh có ý
kiến gì về chuyện hai đứa. Thật sự anh đang rất khó xử trong khi mang
chuyện anh và em đề xuất với bố mẹ anh thì thay vì vui mừng gia đình
kịch liệt phản đối và yêu cầu anh phải chia tay em! Vì hai đứa sẽ không
có kết quả vì những khác biệt về tôn giáo và xung khắc về tuổi tác. Anh
đã rất đau lòng hứa với em sẽ dần vận động gia đình chấp nhận hai đứa!
Anh đã hỏi em có bỏ Đạo theo anh được không nhưng vẫn là câu nói không
bao giờ trừ phi anh theo em! Anh và em lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái
lưỡng nam biết làm sao đây không lẽ hai đứa chấp nhận không tiếp tục
được bên nhau. Yêu nhau mà không đến được với nhau thật quá đau khổ!
Lại nhớ về sợi dây chuyền bạc có mặt dây hình trái tim mà anh tặng
em. Không lẽ những câu châm ngôn các cụ đã nói chẳng sai bao giờ và nó
lần nữa linh ứng với anh và em! Khi tặng người yêu vòng hoặc dây chuyền
đều có ý muốn trói buộc người đó lại với mình nhưng nếu xảy ra sự cố
chiếc vòng bị vỡ hay chiếc dây chuyền đó bị đứt thì có phải là điểm báo
không hay xảy ra với hai người? Nó xảy ra khi anh và em đang thăng hoa
về thể xác thì bất ngờ sợi dây chuyền em đeo bị đứt, khi đó em cũng rất
tiếc nhưng anh nói sẽ mang ra tiệm nối lại. Nhưng khi nối lại sợi dây đã
không còn được như trước nữa và đứt một lần thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3
và anh cũng mang nó ra hiệu nối lại và đến lần thứ 4 chính tay em đã
dứt và trả lại cho anh trong một lần hai dứa cãi nhau. Anh đã cất vào
ngăn tủ và không tìm thấy nó nữa vì sau đó mình lại trở lại bình thường
em có hỏi anh về sợi dây nhưng anh đã không tìm thấy! Và sợi dây truyền
đã không được nối lại lần nào nữa. Vậy là nó đã bị lãng quên em cũng
không đeo bất cứ thứ gì nữa!
Công việc hiện tại không tốt anh tạm chia tay em để về quê theo đúng
nguyện vọng gia đình nhưng tận dụng mọi khoảng thời gian rảnh anh vẫn
xuống với em dành cho em những nồng nhiệt của thời gian xa cách. Tưởng
như anh sẽ không có lần nào mắc lỗi với em nữa. Cũng một phần vì áp lực
gia đình bắt anh phải chia tay em và tìm người con gái khác! Được giới
thiệu người nọ người kia nhưng anh chẳng có hứng thú nhưng vì cô đơn một
mình và xa em nên anh đã nói chuyện với một cô gái qua mạng xã hội mà
anh quen trước đó và lâu không nói chuyện. Chỉ là những câu chuyện bình
thường trên mạng, rồi chuyển sang nấu cháo điện thoại cũng giống như hồi
anh và em mới quen nhau! Anh ít có thời gian nói chuyện với em vì anh
bận nói buôn điện thoại với cô ấy. Mỗi khi em gọi thì máy anh đều trong
tình trạng nember busy. Khi xuống Hà Nội anh đều phải xếp lịch rõ ràng
thời gian biểu để vừa được gặp cô ấy vừa được gặp em! Anh thiết nghĩ
mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm đó là trò chơi ái tình và nếu mọi
chuyện vỡ lở anh sẽ mất tất cả!
Trong đầu anh cũng chỉ nghĩ là cứ thử xem nếu không phù hợp thì thôi
cũng không sao vì anh vẫn có em mà, dù em đã nói với anh rằng vị trí của
anh trong trái tim của em đã lung lay rồi. Em ngày càng bận hơn vùi đầu
vào công việc thời gian dành cho anh cũng ít dần nhưng em vẫn tranh thủ
mọi thời gian dành cho anh trong khi anh lại dành cho người khác. Anh
biết là anh đã sai nhưng khi đó anh không dừng lại được vì thật sự cô
gái kia đã yêu anh nhưng anh vẫn chưa có được cái anh cần đó là sự sở
hữu. Trong đầu anh lúc đó chỉ có một động lực duy nhất là đạt được cái
mà em đã không có được cho anh đó là sự trong trắng của một cô gái nhưng
cuối cùng anh cũng thất bại vì cô ấy nhận ra anh đã yêu không thật lòng
và đã đề nghị chia tay như em cũng biết. Anh không thể giấu được em
chuyện về cô ấy, em cũng đã biết khi mà em đã xem trộm điện thoại của
anh và đọc những tin nhắn anh và cô ấy gửi cho nhau. Em cũng chất vấn và
anh cũng chỉ dám nói đó là bạn anh quen qua mạng thôi chứ chưa có gì
cả! Có thể em không tin nhưng em cũng không làm to chuyện đơn giản vì em
vẫn muốn có anh trong đời đúng không em? May mắn anh không mất em điều
đó càng làm anh trân trọng và yêu em hơn em biết không? Vì hãy tha thứ
nếu có thể em nhỉ?
Em đã nhiều lần gợi ý hay mình có em bé để ép gia đình anh nhưng
nhiều lần anh phản đối vì mọi chuyện không dễ như vậy. Anh không muốn
bắt em phải bỏ em bé lần nào nữa! Nhiều lần đi chơi mỗi khi gặp những
cặp vợ chồng bế con nhỏ em lại nhắc nếu như năm ngoái mình không bỏ con
thì bây giờ con chúng mình hơn 1 tuổi rồi, nghe câu này mà anh thấy hối
hận vô cùng và thấy thương em biết bao, đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh
bởi câu nói đó của em. Các cụ nói gieo nhân nào gặp quả đó thật sự anh
cũng chột dạ nhỡ sau này mình không thể có con nữa thì sao! Nếu một lần
nữa nếu em trót dính bầu anh sẽ không bắt em phải làm cái việc thất đức
đó nữa anh thầm nghĩ như vậy vì anh cũng sợ sau này mình gặp quả báo.
Sau này chính anh đã gợi ý anh và em có em bé để ép gia đình anh đồng ý
thì em lại là người phản đối vì em không muốn dù có lấy nhau mà lại nhận
được sự ghẻ lạnh từ gia đình chồng, nhưng em cũng không cấm anh quan
hệ, lúc có biện pháp lúc không vì em là cô gái trẻ nhiệt huyết và nồng
nhiệt. Mỗi khi em có ham muốn em đều nói và muốn được đáp ứng đó cũng là
điều mà anh thích ở em! Anh càng hạnh phúc hơn khi nhận ra sự mãn
nguyện của em sau mỗi lần hai đứa yêu nhau! Anh ngẫm ra một điều khi hai
người có sự thăng hoa và hòa hợp về tình dục thì đó mới là tình yêu
thật sự. Đó cũng là lý do vì sao trong cuộc đời này anh sẽ mãi coi em là
“Vợ” nếu có bất cứ chuyện gì xẩy ra.
Một ngày anh nhận được tin nhắn của em rằng ”
Em có em bé rồi",
khi đó anh bối rối vô cùng vừa mừng vừa lo! Em hỏi anh định thế nào anh
chưa trả lời được đã chất vấn em có thật không hay em trêu anh! Anh
biết khi đó em giận anh vì anh không thể hiện sự vui mừng, em nói để mấy
hôm nữa thử lại sau! Vậy là từ hôm đó mỗi khi nhắn tin em đều kèm theo
hai chữ “Hai mẹ con” sau mỗi tin nhắn. Anh vội vui mừng vì điều anh mong
muốn đã xảy ra từ hôm đó anh quan tâm đến em nhiều hơn em nói có phải
vì đứa bé không anh nói là đúng vì lần này anh sẽ không bắt em bỏ nữa
nhưng suy nghĩ của em lại đi ngược với suy nghĩ của em có lẽ em bây giờ
không yếu đuối như trước nữa em dọa sẽ bỏ đứa bé vì gia đình anh không
chấp nhận em. Anh rất buồn chỉ mong em thay đổi. Nhưng mấy hôm sau em
xác nhận với anh là không phải em có em bé, khi đó anh hụt hẫng vô cùng.
Khi em chuyển chỗ trọ mới lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh được
tới khu em ở! Có đưa về cũng chỉ đứng ngoài ngõ, anh và em gặp nhau ít
hơn chỉ mỗi khi em tranh thủ đi làm về tạt qua nhà chơi với anh.
Mọi chuyện sẽ vẫn ổn nếu không có sự can thiệp của gia đình anh vào
chuyện của hai đứa mình! Em đã bị người nhà anh xúc phạm và em đã kiên
quyết nói lời chia tay. Anh đã cố gắng níu kéo vì thật sự anh rất yêu em
và không muốn mất em nhưng em bây giờ đã không yếu mềm như trước, em
dứt khoát và hầu như cắt liên lạc với anh! Anh nhớ em muốn gặp em cũng
không được muốn nói chuyện vài câu qua điện thoại, nhưng anh gọi em
không bao giờ bắt máy. Anh cảm nhận mình đã mất em thật rồi! Bây giờ anh
rất hối hận vì đã không biết trân trọng tình yêu. Khi mất đi tình yêu
mất đi người con gái mình yêu mới thấy tiếc nối.
Khoảng 5 tháng sau khi chia tay có lẽ mỗi khi có việc hay có chuyện
gì đó em mới chủ động gọi điện cho anh hỏi vài câu. Còn em cắt đứt mọi
liên lạc, chặn facebook, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Anh
dần phải quen và chấp nhận sự thật này nhưng không khi nào anh không
nhớ tới em!
Một ngày anh nhận được một tin nhắn từ một số lạ, lạ là vì nó không
có trong tên trong danh bạ điện thoại của anh! Anh mở tin nhắn đọc: “
Em sắp lấy chồng còn anh thì sao?”. Anh
nghĩ chắc ai đó nhắn nhầm. Nhưng khi anh xem kỹ lại số điện thoại thì
anh giật mình có 5 số cuối trùng ngày sinh nhật của em thế là anh đã
hiểu người nhắn chính là em và đây là số điện thoại mới của em! Tim anh
như thắt lại nhưng anh vẫn phải lấy lại bình tĩnh và nhắn lại cho em! Em
nói với anh
“Hai gia đình đã gặp nhau, ra tết bọn em cưới”, tin
nhắn như có muối sát vào vết thương lòng của anh bấy lâu nay, nhưng anh
chẳng biết phải làm sao vì anh đã chấp nhận buông tay em rồi, bây giờ
thì em đã thành của người ta rồi. Nhưng có điều anh nghĩ sao nhanh vậy
nhỉ mình mới chia tay mấy tháng thôi mà! Em an ủi anh hãy tìm người phù
hợp và lấy làm vợ đi! Anh chỉ chống chế rằng khi nào em chính thức lấy
chồng thì anh sẽ lấy vợ. Em nhắn “
Em lấy chồng rồi mà”. Thế là
hết, anh chỉ còn biết chúc phúc cho em thôi! Anh có nhớ một lần em gọi
điện và nói với anh rằng: Nếu sau này em lấy chồng mà không có con thì
anh phải đền cho em một đứa con của anh để em nuôi. Anh nghe vừa vui vừa
buồn nhưng vẫn chấp nhận và trong thâm tâm anh muốn nếu thật sự có
chuyện đó xảy ra anh vẫn muốn em sẽ nuôi đứa con của hai đứa mình. Nhưng
anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra vì đó sẽ là nỗi bất hạnh của vợ
chồng em! Và khi đó anh sẽ là người bị dằn vặt nhất.
Khi đã mất em anh chán chường và lao vào vòng tay một người con gái
khác - cô gái mà trước kia đã yêu anh - thế nhưng ở bên người con gái đó
trong anh lại hiện về hình ảnh của em, mọi so sánh đều khập khiễng. Với
anh không có ai có thể thay thế em trong anh được. Dẫu biết rằng chỉ
vài hôm nữa em sẽ chính thức bước lên xe hoa về nhà chồng. Trong anh sẽ
là mãi hình ảnh của em cho dù sau này anh có lấy vợ! Anh chỉ tiếc rằng
mình chia tay không phải vì hết yêu! Anh xin lỗi vì đã nói với em rằng:
Khi em cưới đừng mời anh vì anh sẽ không đến được đâu! Mặc dù anh biết
em muốn anh chứng kiến em được hạnh phúc nhưng em có biết giây phút
đó cũng là giây phút anh sẽ trở thành người bất hạnh nhất! Anh đã một
lần phải chứng kiến cảnh đó khi người con gái đầu tiên anh yêu đi lấy
chồng và anh không muốn mình lặp lại lần nữa hãy hiểu cho anh!
Một lần nữa anh chúc em hạnh phúc! Cho anh gửi lời cám ơn người đàn
ông đã đón nhận và yêu thương em thay anh chăm sóc em và cùng em đi nốt
đoạn đường còn lại! Anh chỉ mong người đó sẽ yêu em hơn anh! Anh chỉ
mong có vậy thôi!
Tạm biệt tình yêu của anh! Em hạnh phúc thì anh sẽ cũng được mỉm cười!
Comments[ 0 ]
Post a Comment