Tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Và bây giờ thì tôi kết
thúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi chưa được một con trăng cũng giống như cách
những con thiêu thân đã chết.
Tôi tự cốc vào đầu
mình, tự mắng mình là “thằng ngu”, tự trừng phạt bằng cách nhốt mình
trong phòng và nhịn ăn… Thế nhưng tôi thấy bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để
chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho Ngọc Hân. Tôi đáng bị nhiều hơn
thế.
Thanh Sa đã bỏ tôi.
Nàng bỏ tôi đúng lúc tôi đang ngủ mơ trong niềm hạnh phúc bất tận vì vừa
cưới được cô vợ trẻ đẹp, hiền ngoan. Ai cũng nói thế. Người ta chúc
mừng tôi, tung hô, ca tụng tôi là tu mấy kiếp mới gặp được người như
vậy. Tôi ngất ngây trong niềm hoan lạc, tự thấy mình hoàn toàn xứng đáng
với những lời ca tụng ấy.
Thanh Sa rất đẹp. Giữa
chúng tôi không phải tình yêu sét đánh mà là “ghét của nào, trời trao
của ấy”. Gặp nhau lần đầu, chúng tôi tranh luận nảy lửa về dại khôn
trong kinh doanh. Nàng ca tụng những người “không bỏ ra đồng vốn nào cả
mà thu về bạc tỉ”, trong khi tôi đả kích thậm tệ những kẻ mồm mép, kinh
doanh bằng nước bọt núp dưới chiêu bài “môi giới”. Khi ấy trong mắt tôi,
nàng là một người giỏi kinh doanh, thức thời; đặc biệt là rất xinh đẹp,
khôn khéo.
Tôi bắt đầu thích những
lý lẽ của nàng. Tôi thấy nàng thật thông minh, sắc sảo. Nàng đã chinh
phục tôi bằng những thứ đó và nhan sắc rực rỡ của mình. Tôi như con
thiêu thân lao vào ánh sáng. Và bây giờ thì tôi kết thúc cuộc hôn nhân
ngắn ngủi chưa được 1 con trăng của mình cũng giống như cách những con
thiêu thân đã chết.
Điều tôi ân hận nhất
trong chuyện này không phải là tốn kém thời gian, công sức, tiền bạc vì
một người không xứng đáng mà tôi ân hận vì đã đánh mất người bạn tình
thủy chung của mình. Tôi đã bỏ Ngọc Hân ngay khi nhận ra mình bị Thanh
Sa hút hồn. Tôi bảo cô ấy: “Đừng hỏi tại sao người đàn ông yêu người này
mà không yêu người kia. Anh biết là anh có lỗi nhưng chuyện tình yêu ai
mà biết được? Với Thanh Sa, anh có những cảm giác mà chưa bao giờ có
với em”.
Tôi nhớ khi ấy em đã
bậm môi, cố không khóc trước mặt tôi. Em bảo rằng tôi đã nợ em một món
nợ ân tình mà không bao giờ có thể trả được. “Làm sao anh có thể trả cho
em 8 năm chờ đợi? Em không ngờ tình cảm mà chúng ta vun đắp 8 năm qua
lại bị anh vứt bỏ không thương tiếc như vậy. Từ giờ trở đi, em coi như
chưa bao giờ quen biết anh”. Em nói vậy rồi bỏ đi.
Tôi nhớ hôm đó đã nhìn
theo em rất lâu và tự hỏi: Chẳng biết rồi đây có ai lấy em không? Có thể
có mà cũng có thể không bởi nhân duyên đối với một người phụ nữ rất vô
chừng. Không như đàn ông có thể lấy vợ trẻ đẹp mà không hề phải lo lắng
về tuổi tác…
|
29 tuổi, Thanh Sa
đang ở độ tuổi chín muồi của nhan sắc, trí tuệ và sự nồng nàn… |
Rời bỏ Ngọc Hân, tôi tự
do ngụp lặn trong hạnh phúc vừa chợt đến với mình. 29 tuổi, Thanh Sa
đang ở độ tuổi chín muồi của nhan sắc, trí tuệ và sự nồng nàn… Tôi mê
mẩn nàng một phần cũng chính là vì những thứ mà nàng đạt đến mức điêu
luyện trong tình yêu. Nàng cho tôi những thứ mà Ngọc Hân không bao giờ
có thể cho tôi bởi em quá đoan chính. Trong khi đó Thanh Sa đã có một
đời chồng. Nàng hiểu rõ mọi ngóc ngách của những cơn hoan lạc và biết
cách để tôi phải bám riết lấy nàng.
Mẹ tôi bảo: “Con lớn
rồi, làm sao coi được thì làm nhưng tình yêu chóng đến thì cũng chóng
đi. Cả đời kiếp sau con có làm thân trâu ngựa cũng không thể trả hết nợ
nần mà nhà mình nợ Ngọc Hân”. Tôi không chịu: “Mẹ nói gì kỳ vậy? Tại cổ
tự nguyện chớ con có bắt ép đâu?”. “Nói vậy mà nghe được sao con? Nếu
mày không hứa hẹn thì làm sao nó chờ đợi tới 8 năm? Mà trước nay mẹ đã
quen coi nó như dâu con trong nhà, cái gì nó cho cũng lấy, quà cáp nó
mang sang cũng nhận. Không mắc nợ người ta là gì?”.
Tôi thì nghĩ khác. Ai
biểu Ngọc Hân “ngu ráng chịu”. Tôi có xin, có vay mượn gì đâu? Cô ấy tự
nguyện mà… Nhớ hồi mới quen, em có bảo thầy bói nói em khổ vì tình, em
chắc mẻm đó là khổ vì tôi nên chấp nhận tất cả. Chưa bao giờ em biết đòi
hỏi một điều gì bởi nhà em rất giàu. Dù chưa cưới xin do tôi cứ lần lựa
vì em mắc một chứng bệnh từ nhỏ làm teo buồng trứng, không sinh nở
được, nhưng em đối với tôi như một người vợ hiền, với mẹ tôi như một cô
dâu thảo; đến nỗi nhiều khi tôi nghĩ em mặc nhiên là của tôi, như cái
điện thoại, tivi, tủ lạnh trong nhà, chẳng cần phải quan tâm xem nó còn
hay mất, hư hỏng hay vẫn chạy tốt; có cần bảo trì, sửa chữa gì hay
không…
Giờ thì tôi mất cả chì,
lẫn chài. Sau đám cưới gấp gáp, chúng tôi đi tuần trăng mật Hạ Long 1
tuần; tuần lễ sau thì về bên nhà vợ ở Bình Định. Tuần thứ ba vợ tôi dốc
hết tiền mừng cưới mua một chiếc nhẫn kim cương. Sang tuần thứ tư, mới
đầu tuần nàng đã gói ghém đồ đạc: “Em đi công tác. Anh ở nhà tự lo nhé”.
Tôi hỏi Thanh Sa đi đâu và đi bao lâu thì nàng ỡm ờ: “Còn chưa biết. Có
gì em sẽ gọi điện thoại cho anh”.
Nàng đi rồi tôi mới
phát hiện tất cả đồ đạc của nàng cũng biến mất, chẳng để lại dấu vết.
Thậm chí, cả cái bàn chải đánh răng, đôi dép mang trong nhà nàng cũng
lấy đi. Tôi thấy lạ nên gọi điện thì máy của nàng ngoài vùng phủ sóng.
Tôi gọi điện đến công ty thì ở đó nói chẳng có nhân viên nào tên Thanh
Sa; đúng hơn là có 1 cộng tác viên quảng cáo nhưng đã nghỉ việc sau khi
bị phát hiện thu một cục tiền của công ty mà không nộp lại.
Cuối cùng thì nàng cũng
gọi lại cho tôi và cho biết đang ở Kampuchia! Nàng bảo tôi đừng chờ vì
“có khi em không về nữa”. Tôi không tin vào tai mình nhưng sau đó bình
tâm xâu chuỗi mọi thứ, tôi thấy rõ ràng nàng có tính toán khi đến với
tôi. Có lần tôi nói với nàng: “Có bao nhiêu tiền, tôi gởi ngân hàng hết
chớ thời buổi này khôn cũng chết, mà dại cũng chết”. Là tôi nổ thôi. Đó
là tiền của Ngọc Hân chớ một thằng kỹ thuật viên phòng xét nghiệm như
tôi lấy đâu tiền mà gởi ngân hàng?
Nhưng bây giờ thì tôi biết rằng, không khôn, không dại cũng chết!
Và tôi bắt đầu suy nghĩ
về lẽ khôn dại ở đời. Cái dại lớn nhất của tôi có lẽ là dại gái. Tôi đã
bỏ người yêu chung thủy của mình để chạy theo một người đàn bà giờ lộ
nguyên hình là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Tôi bắt đầu nhớ Ngọc
Hân. Tôi ân hận, tôi day dứt, tôi tự sỉ vả mình. Vượt lên trên lòng tự
trọng và nỗi hỗ thẹn, tôi gọi điện cho em. Ngọc Hân không bắt máy. Có lẽ
em còn giận. Tôi nhờ mẹ gọi. Em nghe điện thoại nhưng mong mẹ đừng nhắc
đến tên tôi!
Giờ tôi trắng tay rồi,
nếu không quay về chốn cũ thì biết đến bao giờ tôi mới có thể có được
những thứ mà trước đây tôi từng có? Giờ đây, tôi sẵn sàng quỳ trước mặt
Ngọc Hân để cầu xin em tha thứ. Đúng là tôi có thể làm như thế nếu điều
đó khiến cho em xót thương, quay lại…
Vậy mà em vẫn chặt dạ, lạnh lùng, xa lánh khiến tôi tự hỏi: 8 năm chứ đâu phải một ngày, một bữa mà em nỡ quay mặt như vậy?
Comments[ 0 ]
Post a Comment