Ngay từ khi bắt đầu, tình yêu của An và Thành đã vấp phải sự phản đối
kịch liệt từ phía gia đình An. Cha mẹ cô nói rằng, do hoàn cảnh gia
đình hai bên không cân xứng, vậy nên cuộc đời của cô sẽ chỉ được phép
trao cho một người đàn ông bề thế khác. Sức ép từ gia đình khiến cho
tình yêu của hai người xảy ra nhiều xích mích, cãi vã. Tuy nhiên, An vẫn
trao cho anh một tình yêu nồng cháy và cô vẫn luôn hỏi anh rằng:
“Anh yêu em nhiều bao nhiêu?”
Thành - chàng trai không khéo léo trong ăn nói nên mỗi khi đáp lại
câu hỏi ấy của người yêu, anh thường khiến cô thất vọng. Stress nặng nề
từ áp lực gia đình cũng như những lời nói lạnh lùng của Thành khiến An
rất buồn. Cũng chính vì thế nên rất nhiều lần, cô đã trút giận lên bạn
trai mình. Mỗi lần như vậy, Thành thường chỉ chọn cách im lặng.
Hai năm trôi qua, Thành đã tốt nghiệp đại học, anh quyết định theo
đuổi cao học tại nước ngoài. Trước khi rời đi, anh đã đến gặp An và nói:
- Anh không phải người đàn ông có thể nói những lời lãng mạn
khiến em vui, tất cả những gì anh có đó là trái tim biết nói – Anh yêu
em! Hãy đi cùng anh, anh hứa sẽ dành cả cuộc đời của mình để chăm sóc,
che chở cho em. Về phía cha mẹ, anh sẽ cố hết sức để thuyết phục họ, anh
sẽ tạo sự nghiệp để chứng minh. Đồng ý làm vợ anh, em nhé!
An đã đồng ý lời cầu hôn của Thành trong niềm hạnh phúc và nụ cười
rạng rỡ trên môi. Cô chấp nhận con người anh và cả những hoài bão khi
bên anh. Sau một thời gian, cuối cùng cha mẹ đã cho phép họ đến với
nhau. Vậy là lễ đính hôn của họ được tiến hành trước khi anh đi nước
ngoài.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, An nhanh chóng tìm cho mình một công việc phù
hợp, còn Thành đã chuẩn bị đi du học. Mặc dù khoảng cách xa xôi là điều
không hề dễ nhưng họ không bao giờ bỏ cuộc, họ vẫn liên lạc thường
xuyên với nhau qua email và điện thoại di động.
Một ngày, trên đường tới công ty, An đã gặp tai nạn ô tô.
Khi cô tỉnh lại, thấy cha mẹ đang kề bên giường, cô mới nhận ra rằng
mình đang bị thương rất nặng. Nhìn mẹ khóc, cô đau xót vô cùng nhưng
không làm cách nào có thể an ủi bà. An đã mất đi giọng nói của mình mãi
mãi...
Bác sỹ nói sau tai nạn, cô đã bị chấn thương não, điều này đã khiến
cô mất đi khả năng nói vĩnh viễn. Nghe những lời an ủi của cha mẹ, An vờ
như vẫn ổn... nhưng điều đó chỉ để cha mẹ yên lòng và che đậy sự sụp đổ
trong lòng cô.
Khoảng thời gian nằm trong viện, cô chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào,
những dòng nước mắt tuôn trào trên má trong câm lặng. Sau một tuần, cô
được xuất viện. Con đường về vẫn vậy, vẫn lặng im đến đáng sợ, ngoại trừ
tiếng chuông điện thoại vẫn rung liên hồi của cô.
|
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên An lại biết cười (Ảnh minh họa) |
An không muốn mình trở thành gánh nặng cho Thành, vì vậy cô đã giấu
không cho anh biết. Một mình gặm nhấm nỗi đau, An quyết định viết một
bức thư gửi cho Thành nói cô không thể đợi chờ anh lâu hơn nữa. Hàng
trăm, hàng triệu tin nhắn, vô số cuộc gọi nhỡ từ Thành gọi cho An...
nhưng tất cả những gì cô có thể làm đó là khóc, khóc và khóc.
Gia đình An quyết định chuyển nhà, mong rằng mọi ký ức đau buồn sẽ
chôn vùi mãi mãi ở nơi đây. Với một môi trường mới, An đã học cách giao
tiếp bằng ngôn ngữ cử chỉ để bắt đầu một cuộc sống mới. Tự nhủ với lòng
mình rằng, cô sẽ phải quên Thành.
Một ngày nọ, một người bạn của An nói với cô rằng, Thành đã trở về
nhưng An đã đề nghị người bạn ấy không nói gì về cô cho Thành biết.
Một năm nữa lại trôi qua. Vào một ngày khác, người bạn ấy lại tới tìm
và đưa cô một tấm thiếp mời. An vội mở ra xem và trái tim cô như vỡ tan
ra từng mảnh, đau nhói... khi cô biết chủ rể chính là Thành - người cô
đã từng yêu thương và yêu thương cô hết mực.
Khi An định hỏi thêm về những điều đang xảy ra thì người bạn ấy đã
biến mất. Thay vì đó, hiện ra trước mắt cô là một chàng trai. Chàng trai
ấy đã dùng chính ngôn ngữ cơ thể của mình để nói với An rằng:
“Một
năm qua anh đã dành thời gian và tâm huyết để học cách nói chuyện bằng
ngôn ngữ cơ thể như em, để anh có thể lại được bước vào thế giới của em
và để em biết rằng anh chưa từng quên lời hứa của chúng ta. Hãy cho anh
một cơ hội đểnh có thể là tiếng nói của em. An à, anh yêu em!”.
Rồi chàng trai ấy đã đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên đôi bàn tay An. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên An lại biết cười.
Chàng trai ấy chính là Thành.
Comments[ 0 ]
Post a Comment