Tôi xấu, công nhận mình quá xấu, nhưng chẳng lẽ vì chuyện đó mà tôi cắt hết các mối quan hệ, không giao du với bạn bè.
Thế thì tôi sẽ trở thành
một cô nàng vừa xấu xí vừa tự kỉ trong mắt bạn bè mất. Tôi sợ chính
mình sẽ làm hại bản thân mình. Thế nên, tôi tích cực gặp gỡ, giao lưu
với người khác, dù là họ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt.
Những chuyện như, “em năm nay bao nhiêu tuổi, em làm
gì, học gì, ở đâu, có người yêu chưa?” dường như tôi không bao giờ được
hỏi. Chẳng có cơ hội trả lời những câu hỏi ấy dù chỉ một lần. Bởi người
ta chỉ nhìn tôi một lần rồi thôi, rồi lại liếc sang người bên cạnh, sang
người bên cạnh nữa, nữa… và chẳng quay lại nhìn tôi. Nếu như có chàng
trai nào mà gắp cho tôi một miếng thức ăn trong bữa ăn với lũ bạn, có cả
mấy cô xinh đẹp và vui tính thì tôi phải cảm kích lắm.
Nhưng chắc chắn, chẳng ai dám gắp thức ăn cho tôi, vì
họ sợ tôi sẽ cảm kích, sợ tôi sẽ thích họ ngay từ lần đầu tiên ấy. Họ
cầm đũa lên rồi lại hạ đũa xuống, cũng chỉ dám mạnh dạn giục tôi câu ‘em
ăn đi’ cho xong trách nhiệm và cũng là thể hiện sự ga lăng của đàn ông.
Có lẽ, họ sợ cô gái xấu như tôi sẽ trót dành tình cảm cho họ và đeo bám
họ. Chẳng ai đủ dũng cảm để đón nhận người như tôi.
Cái chuyện không ít lần bạn tôi giới thiệu về sự xuất
hiện của tôi cho một anh chàng nào đó, họ gật đầu rồi quay đi. Xong
phải đến lần thứ 4 gặp lại anh ta thì anh ta vẫn hỏi tôi câu ‘em tên
gì?’. Nỗi buồn nhân lên gấp bội. Những lúc như thế tôi chỉ muốn phi đến
mà tát vào mặt anh chàng kia một cái, rồi túm cổ hắn ta hỏi: “Này, ông
kia, ông gặp tôi bao lần rồi mà còn không nhớ tên tôi? Ông coi tôi là
cái gì vậy, đừng có tưởng tôi xấu mà ông coi thường nhé!”. Rồi tôi lại
tự cười một mình cho cái tình huống mình tưởng tượng ra, thế là họ lại
càng có cớ nghĩ tôi ‘đã xấu lại còn dở hơi’. Sao tôi biết ư, chỉ cần
nhìn ánh mắt ngạc nhiên của họ là tôi hiểu vì sao…
Ảnh minh họa
Nhiều lần tôi đã hết kiên trì. Tôi xin phép rút lui
trong các cuộc tiệc tùng với bạn bè. Tôi cũng không muốn bị người ta bơ
như không có sự tồn tại của mình ở đó. Thế nên, tôi đã cố gắng hết sức
từ bỏ chuyện đi cùng ai đó. Bởi tôi biết, mình chỉ làm nền cho họ mà
thôi. Nhưng mà, làm sao bây giờ, nếu thế thì tôi còn thê thảm hơn nhiều.
Có gã đàn ông nào đó đối tốt với tôi thì tôi ngồi cả
ngày phân tích, liệu họ có thật lòng hay không? Họ có quý mến tôi không,
hay chỉ là họ đang thương hại một cô gái chẳng ai để ý đến như tôi? Rồi
tôi lại ngồi soi gương cả ngày, cố tìm ra nét gì đó gọi là duyên thầm
trên khuôn mặt mình như người ta vẫn nói. Thế nhưng, tôi lại giật mình:
“Đừng có làm điều ngu ngốc đó, chỉ có gái đẹp trên đời này chết hết thì
mới đến lượt đàn ông thích mày”.
Thế nên, dường như chẳng ai hỏi tôi ngày Valentine là
ngày gì. Vì họ nghĩ, với tôi, chắc chẳng có ngày Valentine. Hoặc là họ
sợ hỏi rồi tôi sẽ bực mình. Bực thật ấy chứ, vì đã 25 cái tuổi xuân, tôi
chưa từng biết đến cái gọi là ngày lễ tình nhân, ngày tình yêu hay đại
loại là một ngày nào đó với một người đàn ông mà mình yêu thương. Có
chăng cũng chỉ là đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc, nhìn người mình thích
chung tay với cô gái khác.
Cha mẹ sinh ra tôi xấu xí, tôi không oán trách họ, vì
số phận đã vậy rồi. Nhiều người còn hài hước bảo tôi đi phẫu thuật,
nhưng phải có tiền chứ mới làm được, có phải là người giàu có gì đâu. Bố
mẹ sinh ra khuôn mặt này, đã tốn nhiều công sức nuôi dưỡng, tốn tiền
cho ăn học, giờ lại tốn tiền thay đổi diện mạo mà chưa giúp gì được cho
họ, liệu có phải là đã quá ích kỉ không? Valentine lại đến rồi, người ta
nhớ tới người yêu, còn tôi nhớ tới gia đình. Giá như lúc này, tôi được ở
bên cạnh cha mẹ thì vui biết mấy. Ít ra, cũng có những người luôn bên
tôi, động viên, quan tâm và lo lắng cho tôi, an ủi tôi, và không chỉ
liếc nhìn tôi một cái nhìn đầy thương hại. Xấu là cái tội đấy, tôi chẳng
tin người ta yêu nhau là ở tâm hồn…
Comments[ 0 ]
Post a Comment