Các chị cùng cơ quan
nhìn em đầy thương cảm, lúc nào cũng đay nghiến “còn đứng đấy mà te nhe,
xem thằng nào nó máy môi thì nhận lời đi chứ, bằng tuổi mày chị có con
lên bốn rồi đấy”.
Có anh còn bảo thật:
“Cô xem thế nào mau mau gấp gấp đi, kẻo mùa đông đến không ai cho mượn
chồng đâu”. Em chỉ nhoẻn cười, đoạn anh vỗ vai: “Nếu không chê thì để
anh làm mối cho mấy thằng bạn. Nó biết sống và giỏi giang lắm, nhưng em
phải chịu khó kiên trì, đợi mỗi đợt sắp tết, quốc khánh hoặc ngày chiến
thắng… nói chung là các dịp ân
xá của nhà nước ấy”. “Này, không phải nhìn anh bằng ánh mắt ấy nhé, bọn
từ trại ra kinh nghiệm sống đầy mình, từng trải ngọn nguồn, thế mới đáng
quý, hơi bị hiếm”.
Em á khẩu, rồi biết
mình là ai luôn và kể từ đó quyết định treo “tình trạng” trên trang cá
nhân: “Nhận đi xem mặt tất cả những anh bình thường mà chưa vợ”.
Thực ra em cũng từng có
một tuổi trẻ sôi nổi chẳng kém ai, và một tình yêu khiến nhiều người
phải nghiến răng ken két. Tình yêu sét đánh chói tai ấy bất ngờ đến bên
em mang theo một chàng trai quá sức hoàn hảo. Em cũng cố gắng mà vun vén
đắp xây, nhưng họ trên cả tuyệt vời nên đòi hỏi người yêu cũng phải cân
xứng và em thấy nặng nề.
Em ra đi trao lại cơ
hội cho hơn hai người khác, kể cũng là tạo phúc cho con cháu sau này.
Giờ họ chẳng còn nhớ nhung gì em nữa nên em mong lòng mình cũng bớt du
dương, bâng khuâng đi.
Năm tháng trôi qua lòng
em đã ít cồn cào hơn, để mà có thể dễ dàng, bình thản nhìn thẳng vào
vấn đề, rồi sẵn sàng cười vang cho lên bàn cân đong đo hơn thiệt về
những sự lựa chọn ngày trước. Nhớ lại những gì họ cần ở em và buộc em
phải căng mắt, căng đầu ra đáp ứng giờ nghĩ lại em cũng tự thấy phục
mình. Nếu ở lại em có còn là em, có gạt bỏ được sỹ diện để mà âm thầm
chịu đựng kiếm tấm chồng sáng giá? Khả năng là không thể, vì thế ra đi
là một tất yếu, nó cũng có cả một thời kỳ quá độ chứ không phải đùng một
phát mà mù quáng đi lên ngay.
Ra đi để trưởng thành
hơn, để ngẫm sâu hơn về thời thế và con người, để mình được tiến bộ và
tự trau dồi lại tư tưởng của bản thân. Rút lui để học lại cách tự biết
yêu thương bản thân, có yêu mình thì người khác mới thấy mình đáng yêu.
Được trở lại tự do với
em là những giây phút gần như được thư giãn sau những ngày căng thẳng ức
chế. Áp lực nếu có thì cũng trong tầm em chịu đựng và kiểm soát được,
không ức ứa nước mắt như ngày xưa. Em có thời gian cho mình hơn, được
trao đổi, giao lưu với nhiều người cũng đẹp đẽ và tuyệt vời không kém.
Bận rộn nên em chẳng thừa thời gian tương tư mà ngồi đó ân hận, tiếc
nuối…
Kể lể dài dòng văn tự
một tí để nói lên rằng em cũng thuộc diện bình thường, biết yêu, biết
rung động, cũng có nhiều kẻ nhòm ngó chứ không phải thuộc diện hâm đơ,
dở dang chả ai buồn động đũa. Em ở một mình, em ế đơn giản vì em thích
thế, khi mà chưa tìm được người hợp gu.
Comments[ 0 ]
Post a Comment