Những cuộc hẹn hò, ăn uống của chúng tôi chưa bao giờ vượt quá 50 nghìn đồng.
Gần đây, cư dân mạng lùm xùm vụ mang một trăm nghìn đi chơi với bạn
gái, tôi lại nhớ tình yêu sinh viên của mình cách đây 3 năm. Ngày ấy,
tôi cũng đang chìm đắm trong mật ngọt yêu đương nhưng tình yêu của chúng
tôi không phải là những quán cà phê đắt tiền, không phải là những bữa
ăn thịnh soạn ở các nhà hàng sang trọng hay những món quà nhiều giá trị.
Tình yêu của hai đứa được chắp cánh bằng niềm tin, sự tôn trọng và trái
tim chân thành.
Chỉ cần nơi nào có chúng tôi, nơi ấy thực sự trở thành thiên đường (Ảnh minh họa)
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở một vùng quê
nghèo. Tôi cũng là cô gái “chân lấm tay bùn” từ đồng ruộng lên thành phố
học. Cũng bởi vậy, tình yêu chúng tôi giản dị nhưng lại chứa đựng trong
đó sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Tôi còn nhớ anh ngỏ lời yêu tôi
bằng một bản nhạc ghi ta “My heart will go on” của Celedion cùng với bó
hoa dại ven đường trước sự ủng hộ của rất nhiều bạn bè. Trái tim tôi đã
rung động mạnh mẽ, đón lấy bó hoa vẫn còn đọng sương và ôm chặt lấy anh
trong niềm hạnh phúc.
Nhớ những ngày gió mùa đông bắc, hai đứa đèo nhau bằng xe đạp, ăn bắp
ngô nướng bên đường mà thấy ấm áp và gần gũi nhau đến lạ. Những buổi đi
chơi của chúng tôi là chỉ là lên cầu Long Biên, ngắm nhìn sự bao la,
rộng lớn của sông Hồng, anh kề vai hát tặng cho tôi nghe một bài nhạc mà
tôi yêu thích. Hay hai đứa dạo quanh hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền hoặc
dạo phố hoàng hôn ngắm Tây hồ. Chỉ cần nơi nào có chúng tôi, nơi ấy thực
sự trở thành thiên đường bởi chúng tôi yêu nhau, cần ở nhau những tình
cảm xuất phát từ trái tim chân thành.
Tôi yêu anh, cần anh hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi ghen với cô bạn cùng phòng khi yêu được một anh
chàng giàu có, đưa cô ấy đi ăn hàng sang trọng, ngồi ở những quán cà phê
đắt tiền hay cùng nhau đi du lịch xa. Đối với tôi, hạnh phúc là khi có
anh ở bên cạnh, chia sẻ với nhau niềm vui, nỗi buồn; Là khi tôi đi làm
bị bắt nạt, anh vội vàng đến đón tôi, đủ kiên nhẫn lắng nghe tôi phàn
nàn, than thở, đủ sức mạnh và hơi ấm để tôi dựa vào; Đó là lúc trái tim
tôi yếu mềm nhất, cần anh nhất để nương tựa, để thấy anh quan trọng với
tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Ngoài những món đồ anh tự tay làm tặng, tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh
phải mua cho tôi món quà gì sang trọng. Thậm chí cô bạn tôi còn ghen tị
với tôi bởi những món đồ anh tự tay làm vừa mang nhiều ý nghĩa, lại chứa
đựng biết bao công sức, tình cảm mà anh gửi gắm trong đó. Không giống
như những món quà của cô bạn tôi là những chiếc áo hàng hiệu đắt tiền,
chiếc túi xách hợp thời hay đôi giày chất chơi hào nhoáng nhưng họ chỉ
dành cho nhau tình cảm hời hợt.
Suốt những năm tháng đại học, những lần đi chơi hai đứa, trong túi
lúc nào cũng chỉ có 50 nghìn đồng. Cả hai đều đối mặt với khó khăn trong
cuộc sống nên những đồng lương ít ỏi đi gia sư khiến hai đứa vô cùng
trân trọng. “
Chồng là cái giỏ, vợ là cái hom” ý nghĩ đó đã giúp
chúng tôi vượt qua những năm tháng sinh viên đầy gian khổ, duy trì tình
cảm bền chặt để xây dựng tổ ấm sau này.
Sau khi ra trường, hai đứa có công ăn việc làm ổn định, anh đã xin
phép hai gia đình để chúng tôi được tổ chức đám cưới. Tình yêu của chúng
tôi vun đắp bằng những tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, từ những buổi
đi chơi giản dị, những món quà không cầu kỳ nhưng chứa đựng sự thấu
hiểu, yêu thương... Và giờ đây, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua mọi khó
khăn trong cuộc sống để đón nhận niềm hạnh phúc của riêng mình.
Comments[ 0 ]
Post a Comment