Đã có khá nhiều khái niệm về hôn nhân, bi, hài, cả
bi lẫn hài kết hợp cũng có. Giá nó chỉ đơn giản như cái định nghĩa “hai
người hôn nhau thì được gọi là hôn nhân” có khi lại dễ thở.
Đằng này, có đủ mọi tính từ trái ngược để miêu tả hôn nhân:
Vui buồn, sướng khổ, đắng cay mặn ngọt… toàn những thứ vô hình chẳng thể sờ
nắm, nhưng vẫn được đan xen rất tài tình, để sau đó sẽ khéo léo chằng buộc, kéo
theo một lô một lốc những sự kiện không thể nào quên.
Trải qua nhiều kinh nghiệm, có thể dễ dàng thấy hôn nhân là
một đường chạy dài bất tận, cần đua chen với thời gian và đối diện với chính
mình, mà nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng về nhân lực, vật lực, cả về vật chất
lẫn ý chí thì rất dễ bị loạng choạng, mất tinh thần, khéo còn nhầm đường lảo
đảo quay về vạch xuất phát lúc nào không biết.
Hôn nhân khiến người ta già cỗi đi bao nhiêu (dĩ nhiên có
không lấy chồng thì theo tháng năm ta cũng vẫn thêm ngần ấy tuổi). Thử nghĩ mà
xem, chưa chồng có khi điều nhức óc duy nhất chỉ là làm sao lấy được chồng, còn
lấy chồng rồi thì “Trăm dâu đổ đầu tằm”, sẽ băn khoăn việc sinh đẻ, nuôi dạy
con. Con gầy con béo, con giỏi con dốt, con ngoan con hư tất tần tật đều tại mẹ.
(Đương nhiên rồi bố có đẻ nó ra đâu mà có lỗi). Bên cạnh đó còn phải kiếm tiền
làm giàu, cư xử tế nhị sao cho càng ít người ghét mình càng tốt. Đối nội rồi
đối ngoại, nhún trên nhường dưới, bạc cả tóc (cũng có thể do xấu máu, nhưng vẫn
thích đổ vấy tại hôn nhân khiến ta mau già).
Như có người từng than, trừ hai đứa con ra thì hoàn toàn
thất vọng và hối hận với việc lấy chồng. Nhưng dẫu sao cũng đã trót lựa chọn,
đâm lao phải theo lao, dừng sao được, chỉ biết cố gắng và cố gắng. Rồi thầm ước
giá mọi người đều tự đặt mình vào vị trí người khác để xét đoán thì mọi việc
nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Sau cùng lại đành tự trấn an: “Có những người không
dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng vì sợ mà không dám bước đi thì khác gì chân
gãy” (Turgot).
Công nhận hôn nhân mất thời gian, mệt sức và đau đầu. Tuy nhiên,
công bằng mà nói thì hôn nhân cũng có thể được coi là một bộ môn mạo hiểm,
khiêu khích các anh hùng hãy nhảy vô mà tham chiến. Thành hay bại, thắng hay
thua thì cũng gắng nỗ lực mà hưởng thụ thành quả của mình. Cứ làm đi, không thành
công thì cũng thành nhân. Ít nhất thì qua “vụ đầu tư” này ta trưởng thành hơn,
dù có thể cái giá phải trả hơi bị hớ!
Comments[ 0 ]
Post a Comment