Tôi đã phải lòng cô vợ của bạn thân một cách thật tình. Đó là tình yêu thực sự, là sự rung cảm của con tim.
Nhưng vì đó là mối tình
không có kết quả nên tôi đã kìm nén, chỉ dám nhìn em từ xa. Thế mà,
không hiểu, cô ấy biết tôi thích mình hay vì sao mà phát hiện ra tình
cảm của tôi nên đã len lén tìm cách gần gũi, tạo cơ hội cho tôi.
Cô ấy thường hay tâm sự về chuyện gia đình mình. Thi
thoảng tôi có tới nhà chơi vì lời mời của bạn tôi. Nhiều lúc cô ấy nhìn
tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Cô ấy bảo tôi là cuộc sống gia đình cô ấy rất
buồn, chồng cô ấy không yêu thương mình. Nhìn ánh mắt của cô ấy quả thật
buồn, cô ấy còn khóc khi nói về chuyện vợ chồng mình.
Nhiều lần tôi để ý khuôn mặt của bạn thân tôi, nhìn
anh ấy không giống một người đàn ông lạnh lùng, vũ phu. Thế mà vợ anh ấy
lại nói chồng mình này kia. Nhưng nhìn khuôn mặt khổ sở, nhìn ánh mắt
buồn rầu của người phụ nữ mà tôi đem lòng yêu thương, thực sự, tôi không
chịu được. Tôi đã an ủi cô ấy và nhiều lần, có không gian riêng, chúng
tôi đã ngã vào vòng tay nhau. Chúng tôi trở thành người tri kỉ, cần có
nhau mỗi khi buồn.
Lâu dần, mỗi lần buồn vui chúng tôi đều gọi cho nhau,
hẹn hò cà phê. Nếu không gặp nhau là tôi cảm thấy nhớ em quằn quại, da
diết. Sau, em cũng thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Em nói, muốn tôi
trở thành người để em nương tựa vì em không còn yêu chồng nữa.
Ảnh minh họa
Thế là, chúng tôi ngã vào lòng nhau như vậy. Những
ngày đầu, chúng tôi khát khao nhau, trao cho nhau nụ hôn, những cái ôm
và cả chuyện trai gái. Chúng tôi cảm thấy không gì có thể ngăn cản được
tình yêu này. Và trong giây phút thăng hoa ấy, tôi cảm thấy quên hết tất
cả, quên bản thân mình, quên cả em là vợ của bạn thân tôi. Tôi lao vào
yêu em không cần biết ngày mai.
Được một thời gian, khi tôi tính toán chuyện tương
lai với em và sẵn sàng gánh những hậu quả thì em nói, cứ để em tính. Tôi
tin em, nhưng sau đó, một ngày, em nói, em không hề yêu tôi. Em đã có
bằng chứng về việc tôi chài mồi em, chiếm đoạt em. Em sẽ tố giác tôi với
chồng em, cơ quan tôi và làm um chuyện này lên. Em sẽ khiến cho cả nhà
tôi điêu đứng, làm cho tất cả những người khác nhìn tôi bằng con mắt
khinh thường. Em bảo, nếu tôi sẵn sàng chấp nhận điều kiện của em, đưa
cho em vài trăm triệu theo yêu cầu thì em sẽ không làm gì và lập tức xóa
những bức ảnh đó đi.
Nghe em nói tôi sốc nặng, tôi không tin vào tai mình,
không dám tin là người như em lại có thể làm được như vậy với tôi. Nhìn
em hiền, những giọt nước mắt của em còn hiền hơn, vậy mà tôi lại bị em
gài bẫy. Sao tôi lại thế này, tôi thực sự rất buồn, rất đau khổ, mệt
mỏi, không dám tin là em lại có thể làm như vậy. Em bỉ ổi đến đê tiện
thế sao. Em cần tiền như vậy sao mà lại lừa dối tôi?
Bây giờ, tôi lại trở nên ghê sợ người đàn bà đó. Thì
ra, đây là cãi bẫy mà cô ấy giăng ra để tôi dính vào, và cô ấy đã dùng
thủ đoạn để chiếm tiền của tôi. Không đưa cũng không được, vì nếu không
đưa, sự việc bị bại lộ. Và biết đâu, chồng cô ấy cũng biết chuyện này.
Tôi tin chắc là anh ta cũng biết vì nếu như cô ta tính giăng bậy mà tôi
là người chiếm đoạt vợ anh ta không thương tiếc thì còn lời nào mà nói.
Anh ta còn hận tôi hơn nhiều chứ.
Giờ tôi đau khổ quá, hối hận vì mình đã mù quáng tin vào tình yêu. Tôi phải làm sao bây giờ?
Comments[ 0 ]
Post a Comment