Ngồi trước mặt tôi là ông Nguyễn Văn Cưng (SN 1927, tạm trú thị
trấn Tràm Chim, huyện Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp) - người vừa trình báo bị
cướp gần 1kg vàng - là toàn bộ tài sản ông tích cóp được trong 40 năm
ăn xin.
Tại một quán nước nhỏ cạnh nơi bị cướp, không có vẻ gì hoảng loạn, ông bình thản kể về chuyện đời của mình và chuyện bị cướp.
Nơi ông Sáu Cưng nằm ngủ hằng đêm.
Một thời trai trẻ
Người viết đã tìm gặp được ông khi ông lang thang ăn xin ở bến xe Tam
Nông. Mời ông vào quán uống nước, tôi hỏi ông thích uống gì, ông thều
thào trả lời: “Tui thích nhứt càphê sữa đá”. Bên ly càphê sữa đá, ông đã
kể về cuộc đời 86 năm của mình, trong đó có tới một nửa là đi ăn xin.
Ông sinh ra bên dòng kênh Đường Nước A, xã Tân Thành B, huyện Tân
Hồng, tỉnh Đồng Tháp. Là con thứ sáu trong gia đình nghèo có gần 10
người con, ông lớn lên lam lũ, không được học hành, ngay từ nhỏ đã phải
cùng cha mẹ ra đồng làm lụng kiếm sống. Quê ông thuộc vùng Đồng Tháp
Mười hoang vu “muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lềnh như bánh canh”, mỗi năm
ngập trong nước lũ 3 – 4 tháng.
Lúa mọc không nổi, nhưng bù lại đồng ruộng nơi đây lại dồi dào các
loại cá đồng, rùa, rắn… Ngay từ năm 6 – 7 tuổi, Sáu Cưng đã biết giăng
lướt bắt cá về cho mẹ xẻ phơi khô đem bán đổi gạo. Và chuột! Ông Cưng
nhớ lại, chuột ở quê ông rất nhiều, mùa khô chuột kéo thành từng đàn đi
cắn phá lúa.
Sáu Cưng theo cha và các anh chị đi đào hang bắt chuột, chỉa chuột
trên ngọn tràm… Chỉ lựa săn chuột “cống nhum”, con nào con nấy to bằng
con gà giò, bán rất có giá, nhờ vậy mà cha con Sáu Cưng cũng sống được
bằng nghề bắt chuột.
|
Ông Nguyễn Văn Cưng. |
Sáu Cưng cũng từng có vợ. Ông nhớ năm đó ông ngoài 20 tuổi. Sáng hôm
ấy, khi đang mải mê gỡ cá mắc lưới, Sáu Cưng chợt nghe từ xa tiếng kêu
la thất thanh, chèo xuồng tới nơi thì thấy một cô gái đang ôm lấy tay
kêu la trên chiếc xuồng đầy bông điển điển. Thì ra cô vừa bị rắn cắn.
Nhìn qua vết cắn, Sáu Cưng biết ngay là rắn hổ hành, tuy không quá nguy
hiểm như hổ đất (hổ mang), nhưng nếu chậm can thiệp cũng chết như chơi.
Sáu Cưng nhớ tới bài thuốc trị rắn hổ hành cắn gia truyền của cha.
Sáu Cưng lấy hơi thật sâu, nhảy tùm xuống nước, lặn đào một loại rễ
cây, xong trèo lên xuồng nhai đắp vết cắn trên tay cô gái. Rồi Sáu Cưng
chèo xuồng thật nhanh về xóm để cha mình chữa trị cho cô gái. Đến cuối
năm ấy đã diễn ra đám cưới đơn sơ nhưng tràn đầy niềm vui giữa Sáu Cưng
và người con gái từng được Sáu Cưng cứu chữa rắn cắn hôm mùa lũ.
Cuộc đời hành khất
Nhấp ngụm càphê, vẫn với giọng thều thào, ông Sáu Cưng kể: “Trời
không thương vợ chồng tui, vợ tui không thể sinh con. Thời đó quan niệm
“tam niên vô tử bất thành thê”, nghĩa là ba năm mà không sinh con thì
không còn là vợ, người đàn ông phải cưới vợ khác.
Cưới nhau 4 - 5 năm mà không có con, ba má biểu tui đi kiếm vợ khác.
Phần vì thương vợ, phần vì nghèo, nên tui cãi lời, tiếp tục sống với vợ
cho tới ngày bả chết”. Vợ chồng Sáu Cưng không ruộng đất, cá mắm ngày
càng ít, nên phải chuyển qua làm mướn, làm thuê. Ai mướn gì, nặng nhọc
đến đâu vợ chồng Sáu Cưng cũng làm, kể cả là dùng sức người kéo cày thay
trâu. Có lẽ do vậy mà vợ của Sáu Cưng lâm bệnh nặng và qua đời năm
1967, lúc mới 37 – 38 tuổi.
Đau buồn vì mất vợ, ông Sáu Cưng cũng lâm bệnh, yếu sức dần, không
thể làm thuê làm mướn việc nặng nhọc được. Trong khi anh chị em của Sáu
Cưng ai cũng nghèo, lại đông con, nên chẳng ai giúp được gì Sáu Cưng. Có
một người quen trong xóm cũng già yếu, bệnh tật, đi ăn xin bên huyện
Tháp Mười, thấy vậy Sáu Cưng cũng bắt chước đi ăn xin.
Ban đầu ông còn “đi đi về về”, sau đó ông dạt qua tận xứ Tân Châu, An
Phú (An Giang) để xin ăn, cách nhà cả trăm cây số, cả năm ông mới về
thăm quê một lần. Vài chục năm trở lại đây, khi đã già yếu, ông trở về
ăn xin ở các huyện gần như Tam Nông, Tháp Mười, Cao Lãnh… Ông chọn chợ
thực phẩm huyện Tam Nông (thị trấn Tràm Chim) làm chốn đi về.
Ông kể, thời còn trẻ ông ăn xin cũng rất dẻo miệng, nên được nhiều
tiền. Sau này già yếu, không còn sức để kể lể hoàn cảnh, ông chỉ im lặng
chìa chiếc nón lá cũ về phía người cần xin. Ai cho thì ông cúi đầu cảm
ơn, không cho thì thôi, ông không làm gì phiền hà mọi người. Càng về
già, khi tóc đã bạc trắng, ông càng xin được nhiều tiền… Ai cho gì ông
ăn uống nấy, rất ít khi ông dùng tiền xin được để mua thứ gì.
Từ lúc còn là anh thanh niên làm mướn, bốc vác, ông đã mê càphê sữa
(sau này có thêm đá), đến khi đi ăn xin, hàng ngày la cà các quán nước,
ông càng thèm loại thức uống này. Nhưng không bao giờ ông dám bỏ tiền ra
kêu càphê sữa để uống. Biết chuyện đó, bà Tám chủ quán nước ở gần chợ
Tam Nông thỉnh thoảng lại hào phóng cho ông uống càphê sữa miễn phí. Rồi
ông Chín bán quán cơm đôi khi cho ông ăn cả đĩa cơm sườn…
Sắm vàng cho vui!
“Xin của bố thí từ thiên hạ, tui đâu dám ăn xài, xin được bao nhiêu
tiền tui cứ để dành, rồi mua vàng xỏ xâu quấn quanh người”, ông Sáu Cưng
nói về việc mình tích cóp được 25 lượng vàng.
Ông cho biết, do không có nhà cửa, không tủ rương, ông chỉ biết giấu
vàng miết trong người bằng cách xỏ dây các chiếc nhẫn vàng rồi quấn kỹ
hai bên đùi để tránh người khác dòm ngó. Chỉ trừ những ngày bệnh nặng
lắm ông mới ở “nhà”, còn lại quanh năm ông đi xin khắp đó đây. Tuỳ theo
“hên xui” mà ngày đó ông xin được ít hay nhiều tiền.
Ít thì cũng được 40 - 50 ngàn đồng, nhiều có khi lên đến 200 - 300
ngàn đồng, đó là khi có người tốt bụng nào đó cho ông cả trăm ngàn đồng.
Xin được tiền lẻ, vài ba ngày ông đem đến chỗ bà Bảy bán quần áo nhờ bà
đổi thành tiền chẵn, loại mệnh giá 100 – 200 ngàn đồng. Đôi tháng một
lần, ông đem số tiền tích cóp được ra đếm, rồi đến tiệm vàng ở gần chợ
Tam Nông để mua vàng - loại nhẫn trơn để ông dễ xỏ xâu quấn quanh người.
Nhiều lúc bà chủ tiệm vàng hỏi ông mua vàng làm gì, ông trả lời vui:
“Mua để dành cưới vợ”. Tính ra, trung bình mỗi ngày ông xin được khoảng
trăm ngàn đồng, mỗi tháng ông xin được khoảng 3 triệu đồng, mỗi năm tích
cóp ông sắm được cả lượng vàng. Suốt mấy chục năm đi xin, mà không tiêu
xài gì, ông dành dụm được 25 cây vàng, nặng gần 1kg, suốt ngày đêm ông
mang nó kè kè trong người.
Trả lời câu hỏi, ông già yếu, không con cái, vậy ông tích cóp sắm
vàng để làm gì, ông Cưng thều thào nói: “Hồi đó sống khổ cực quá, thiếu
thốn mọi bề, nên rất quý đồng tiền. Sau này đi xin được ít tiền, không
dám tiêu xài, nêm đem đi sắm vàng. Mấy đứa cháu tui cũng biết tui có
vàng, mỗi lần về thăm quê tôi hay đem vàng ra đếm rồi xỏ xâu vào sợi
dây. Các cháu biết tui có vàng chứ hổng rõ bao nhiêu. Tui nghĩ, sống thì
mua vàng cho vui vậy thôi, còn khi chết thì biết gì nữa, người sống
muốn làm gì thì làm. Tui đâu có đem vàng đi theo ông theo bà được”.
Bị cướp gần 1kg vàng
Hỏi về cái đêm ông bị kẻ xấu cướp sạch số vàng trong người, ông Sáu
Cưng bồi hồi nhớ lại: “Ngày hôm đó (ngày 21.12), tui xin được ít tiền,
chỉ có khoảng 40.000 đồng. Buổi chiều, tui gộp số tiền đó với số tiền
dành dụm mấy tháng trước, đi ra tiệm vàng ở chợ Tam Nông mua được 1,5
chỉ vàng 24K. Tui về “nhà” (sạp bán bánh trong chợ thực phẩm Tam Nông)
xỏ xâu quấn vào lưng quần rồi giăng mùng ngủ. Đến khoảng nửa đêm tui bị
những kẻ xấu ập vào đè ra lột quần cướp hết.
Tụi nó bỏ đi, tui chỉ biết ngồi khóc mà hổng biết kêu ai. Tụi nó lột
sạch quần áo, tôi chỉ có cái khăn quấn ngang người, nên cũng hổng dám đi
đâu. Đến sáng có người thương tình cho cái quần thun để bận”. Cũng theo
lời ông Sáu Cưng, ông bị cướp nhưng không biết đi báo công an, may nhờ
mấy bà con tiểu thương ở chợ Tam Nông nghe chuyện nên trình báo cho công
an vào cuộc.
Với sự tích cực vào cuộc của Công an huyện Tam Nông, ngay ngày hôm
sau các đối tượng tham gia cướp vàng của ông Cưng đã bị bắt. Các đối
tượng bị bắt giữ gồm: Trần Quốc Việt (SN 1985), Cao Văn Sang (SN 1994),
Lê Đức Duy (SN 1995), Trần Văn Thanh Dân (SN 1996) cùng ngụ thị trấn
Tràm Chim và Nguyễn Thái Tài (SN 1996, ngụ phường 3, quận Gò Vấp,
TPHCM).
Công an huyện Tam Nông cho biết đã thu hồi được 56 chiếc nhẫn vàng
(loại trơn) 24k. Trong đó, có 24 chiếc loại 1 chỉ, 30 chiếc loại 5 phân,
2 chiếc loại 2 chỉ, tổng cộng hơn 4,2 lượng vàng, cùng gần 30 triệu
đồng tiền mặt, 1 dây chuyền kim loại màu vàng, 1 sợi lắc màu vàng, 1
chiếc nhẫn màu vàng.
Kết quả điều tra ban đầu cho biết, khoảng 22h đêm 21.12, Việt, Tài,
Sang và Duy chạy xe máy đến chợ thực phẩm Tam Nông, thị trấn Tràm Chim
để thực hiện vụ cướp. Theo phân công, Sang, Duy đứng canh đường, còn Tài
và Việt vào chợ, đến chỗ ông Cưng đang ngủ để thực hiện hành vi trấn
lột.
Lúc các đối tượng này đến, ông Cưng phát hiện và thức dậy, nhưng bị
Tài chụp đầu, bịt miệng cho Việt lục túi. Chúng thấy túi quần ông Cưng
gài nhiều kim tây nên Việt tụt luôn hai cái quần ông đang mặc rồi ôm
chạy… Việt cùng đồng bọn sau đó lấy toàn bộ số vàng chia nhau.
Theo ông Sáu Cưng, ông cũng đau lòng khi toàn bộ số vàng ông chắt
chiu dành dụm cả đời bỗng chốc bị cướp sạch, nhưng ông vẫn tiếp tục đi
xin, vì như vậy ông mới thấy khuây khoả. Mới đây, Công an huyện Tam Nông
đã đưa ông Cưng về tận nhà người thân ở kênh Đường Nước A (xã Tân Thành
B, huyện Tân Hồng, Đồng Tháp) để người thân chăm sóc.
Một người cháu của ông Cưng cho biết, hiện thời sức khỏe của ông hơi
yếu, người thất thần, có vẻ buồn. Không biết ông buồn vì số vàng bị mất
hay buồn vì không được hàng ngày rong ruổi khắp các nẻo đường để ăn xin.