Em đã đến gieo vào lòng tôi sự lạnh giá rồi bất chợt ra đi lặng lẽ.
Có lẽ mùa thu đã sắp đi qua rồi, chiều nay gió thổi về đã trở nên
lạnh hơn, gió như mang hơi vị của mùa đông gõ cửa. Khi đông về sẽ làm
cho lòng người tâm trạng hơn, cho những ai đang yêu như càng muốn xích
lại thật gần bên nhau để chia sẻ những yêu thương và ấm áp. Mùa đông
cũng làm cho hai trái tim không còn chung nhịp đập bất chợt nhớ về nhau,
nhớ những kỷ niệm một thời…
Với tôi mùa đông mang lại thật nhiều cảm xúc, tôi nhớ Hà Nội…nhớ
những còn đường ngập lá vàng rơi, nhớ những rặng liễu đìu hiu mỗi khi
hoàng hôn buông xuống. Nhưng hơn hết tôi nhớ đến em, người con gái mà có
lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng thể nào quên?! Dẫu biết rằng em cũng
giống như mùa đông vậy, đã đến…gieo vào lòng tôi sự lạnh giá rồi bất
chợt ra đi lặng lẽ.
Em đã gieo vào lòng tôi sự lạnh giá rồi bất chợt ra đi lặng lẽ (Ảnh minh họa)
Ngày còn bên nhau, có lần đi qua những con đường rợp bóng liễu phủ em hỏi anh rằng “
Anh à! Sao cây liễu lúc nào cũng thấy nó ủ rũ, buồn buồn như đang khóc vậy anh nhỉ?”. Anh không biết vì sao nhưng cũng đã trả lời em “
có lẽ những cây liễu này đang nhớ vì phải xa người nó yêu đó em à”. Bàn tay nhỏ bé của em như nắm chặt tay anh hơn, em nói
“Vậy thì sau này mình đừng bao giờ xa nhau anh nhé!”. Anh đã ôm em vào và lòng thì thầm bên tai “
Nếu
xa em rồi trong lòng anh chỉ còn là mùa đông giá lạnh, thân anh cũng sẽ
như những cây liễu kia cả cuộc đời sống đìu hiu em à…”. Mùa đông năm ấy tôi được ở bên em và có lẽ đó cũng chính là mùa đông ấm áp duy nhất cuộc đời của tôi.
Hôm nay trở lại con đường năm xưa ấy, rặng liễu vẫn còn đây em à, vẫn
đìu hiu như ngày nào, tôi như cố tìm lại hình bóng em, tìm lại hơi ấm
từ bàn tay nhỏ bé ngày xưa nhưng tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm. Gió cứ
hiu hắt thổi, trong nỗi cô đơn tràn về chợt tôi nhận ra một điều dù
những cây liễu ấy đìu hiu nhưng trong cái giá lạnh nó vẫn đang cố chụm
đầu vào nhau chỉ có em là ra đi mãi…
Comments[ 0 ]
Post a Comment