Tôi từng nghĩ mình may mắn khi lấy được người chồng hết mực
thương yêu và biết lo gây dựng. Tôi chỉ ở nhà nội trợ, còn anh quản việc
kinh doanh ở cơ sở buôn bán vải.
Anh là con trai duy
nhất, nhưng việc tôi sinh hai đứa con gái, với anh lại không vấn đề gì.
Cha mẹ chồng ở quê có lời ra tiếng vào, anh vẫn không bị tác động. Dù
vậy, thương anh “thiệt thòi”, tôi lại quyết định cố kiếm cho được một
đứa con trai. Ngày tôi báo mình có thai, cứ ngỡ anh nhảy cẫng lên vui
sướng; nhưng không, anh… sa sầm nét mặt. Vẻ vui mừng gượng gạo sau đó
không giấu được sự trầm ngâm, bực dọc.
Tôi không may bị sẩy thai. Ngạc nhiên là anh… thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Một tháng sau ngày con
mất, tôi phát hiện anh có mối quan hệ bên ngoài. Đau khổ hơn, họ còn có
một đứa con trai bằng tuổi con gái thứ hai của tôi. Anh trở nên lạnh
lùng: “Cô chỉ cần lo chuyện trong nhà, còn “bên ngoài”, tôi sống sao
đừng bận tâm, miễn tôi không để mẹ con cô khổ. Thà không biết, còn cô
biết rồi thì tôi sống theo cách khác”. Tôi không chịu nổi, quay sang làm
dữ. Anh vin vào cớ ấy công khai mối quan hệ, chuyển đến sống với hai mẹ
con cô ấy.
Không đành lòng, tôi
cầu viện đến cha mẹ anh và được giúp đỡ. Ông bà vốn vẫn mong một đứa
cháu đích tôn danh chính ngôn thuận nên ra sức hậu thuẫn, còn chuyển vào
thành phố để chăm tôi. Anh quay về, dịu ngọt với ba mẹ: “Con đã có con
trai rồi còn gì”. Anh kéo riêng ông bà, kể rằng công việc buôn bán của
anh từ trước đến nay rất thành công là nhờ một bà thầy bói chỉ vẽ. Bà
thầy cho biết, “số” anh phải hai vợ, người vợ chính thức không được có
con trai; nếu không sẽ “khắc số” khiến việc kinh doanh của anh lụn bại,
cửa nhà tan nát, nợ nần chồng chất. Tệ hơn, anh có thể sẽ mất mạng. Nghe
vậy, cha mẹ chồng tôi quay sang ủng hộ con trai. Không hiểu sao, giữa
thời đại văn minh mà anh lại u mê đến như vậy?
Liệu có liều thuốc nào giúp anh thay đổi, tỉnh ngộ chăng?
Comments[ 0 ]
Post a Comment